Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 166



 

Bây giờ, Lộ Tranh muốn đổi cách xưng hô, chắc là cũng không muốn giữ khoảng cách quá khách sáo nữa.

 

Hướng Tình không có ý kiến gì, bèn hỏi: "Vậy đổi thành gì?"

 

Lộ Tranh vốn còn đang cân nhắc cách diễn đạt, nghĩ xem nên thuyết phục cô thế nào. Nhưng thấy cô đồng ý thẳng thắn như vậy, trên mặt liền xuất hiện một nụ cười nhẹ, "Tôi lớn hơn em vài tuổi, cứ gọi em là Tình Tình như các bậc trưởng bối vẫn gọi đi. Còn tôi, em cứ gọi thẳng tên là được."

 

"Gọi thẳng tên có vẻ không hay lắm…" Hướng Tình do dự một chút, rồi đề nghị: "Hay là tôi gọi anh là… anh Lộ Tranh nhé?"

 

Lộ Tranh nghe nửa câu đầu còn định phản bác bằng lý lẽ, nhưng khi nghe đến xưng hô cuối cùng, lời định nói lại nuốt xuống, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Ừm!"

 

Sau đó, anh thuận tay lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị sẵn từ trong túi áo, "Chúc mừng năm mới."

 

"À… cái này… chắc tôi không cần nhận đâu nhỉ?" Hướng Tình giơ tay gãi đầu, "Tôi đâu còn là trẻ con nữa, cũng không phải nhân viên của anh."

 

"Phải nhận." Lộ Tranh nghiêm túc nói, "Em vẫn còn đi học, đợi đến khi đi làm rồi thì sẽ không còn được nhận nữa."

 

… Nghe hợp lý quá, nên Hướng Tình đành nhận lấy.

 

Bao lì xì này trông có vẻ dày hơn những cái mà những người khác nhận được. Cô cầm nó trong tay, ngồi thẳng người, nhìn Lộ Tranh rồi nói: "Cảm ơn anh Lộ Tranh, chúc anh năm mới vui vẻ, khởi đầu thuận lợi, vạn sự đổi mới!"

 

Mùng Ba Tết, đội ngũ trị liệu do Lộ Tranh thuê chính thức bắt đầu công việc, đ.á.n.h dấu khởi đầu của quá trình phục hồi chức năng.

 

Có sự hỗ trợ từ các chuyên gia, liệu trình có thể được điều chỉnh linh hoạt theo tình trạng của anh, giúp tăng đáng kể cả độ an toàn lẫn hiệu quả. Hướng Tình theo dõi vài ngày, cảm thấy mình không có đất dụng võ, bèn quay về phòng tiếp tục học tập.

 

Tết vừa qua đi, kỳ thi đại học cũng đã đến rất gần, cô nhất định phải tranh thủ từng chút thời gian.

 

Trong khi cả hai đều đang tập trung nỗ lực, một người vất vả đổ mồ hôi, một người lao tâm khổ tứ suy nghĩ, thời tiết cũng dần trở nên ấm áp, nhiệt độ ngày một cao, những lớp quần áo dày nặng trước kia cũng chẳng còn mặc được nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những lúc dừng lại nghỉ ngơi, thả lỏng đầu óc, Hướng Tình thường đứng bên cửa sổ phóng tầm mắt ra xa, dễ dàng nhận ra trên bãi cỏ úa tàn sau mùa đông đã bắt đầu lác đác xuất hiện vài chồi non xanh mơn mởn. Trong khuôn viên khu dân cư, mai vàng và hoa nghênh xuân đua nở, phảng phất hơi thở đầu tiên của mùa xuân.

 

Đến khi quá trình phục hồi chức năng của Lộ Tranh kết thúc, anh đã có thể bước đi mà không cần dùng đến công cụ hỗ trợ, thì thời gian cũng đã chính thức chuyển sang mùa xuân.

 

Trước khi rời đi, bác sĩ phụ trách khuyến nghị anh mỗi ngày nên ra ngoài đi bộ một đoạn, vừa giúp thư giãn tinh thần, vừa rèn luyện đôi chân. Thời gian tập luyện có thể kéo dài dần theo sức khỏe, nhưng trong thời gian còn lại, anh vẫn nên di chuyển bằng xe lăn để tránh vận động quá mức, gây ảnh hưởng đến tiến độ hồi phục.

 

Tất nhiên, mọi hoạt động đều cần có người ở bên giám sát và chăm sóc, để phòng ngừa rủi ro.

 

Lộ Tranh không giữ lại người mà đội ngũ điều trị đề xuất, anh không thích trong nhà có quá nhiều người. Ngay cả quá trình phục hồi chức năng trước đó cũng được anh sắp xếp trong một căn hộ thuê gần đây.

 

Thế nên, Hướng Tình không chút do dự nhận lấy nhiệm vụ này.

 

Cô cũng không thấy phiền gì. Dù sao giáo viên cũng từng khuyên cô nên ra ngoài đi dạo mỗi ngày để thư giãn đôi mắt, giúp tinh thần thoải mái, sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập. Nhưng cô vốn lười biếng, nếu chỉ có một mình thì chắc chắn không có động lực. Giờ có Lộ Tranh làm bạn, chí ít cũng khiến cô có thêm chút động lực hành động.

 

Hai người bàn bạc đơn giản một chút, rồi quyết định tạm thời sẽ đi dạo mỗi sáng và tối, mỗi lần nửa tiếng.

 

Thế là sáng hôm sau, khi bị chuông báo thức đ.á.n.h thức, Hướng Tình không nằm lì trên giường nghe từ vựng nữa, mà lập tức dậy rửa mặt, thay quần áo rồi mang theo điện thoại ra ngoài.

 

Lộ Tranh cũng đã sẵn sàng, anh đang đứng trước cửa, vươn tay chạm vào búp bê cầu nắng treo dưới mái hiên. Trước đây khi còn ngồi xe lăn, vì khoảng cách quá xa, anh chỉ có thể ngẩng đầu nhìn mà không thể chạm vào. Giờ đây, khi đã có thể đứng thẳng, anh dễ dàng với tay tới nó, dường như lại tìm thấy hứng thú với món đồ này.

 

Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại, nhìn thấy Hướng Tình bước ra từ phòng ngủ, nhất thời ngẩn người.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Hôm nay, nhân dịp ra ngoài, Hướng Tình mặc một chiếc váy phong cách hơi học sinh. Bình thường cô ít khi để ý đến ăn mặc, cho dù Lộ Tranh đã chuẩn bị cho cô rất nhiều trang phục, cô vẫn chỉ chọn những bộ đồ ở nhà hoặc đồ đơn giản thoải mái để mặc, vì cảm thấy tiện lợi hơn. Chính vì vậy, bộ trang phục hôm nay của cô khiến người ta không khỏi kinh ngạc.

 

Nhớ lại lần cuối cùng thấy Hướng Tình mặc váy, dường như là tại bữa tiệc của nhà họ Hướng hồi mùa hè năm ngoái.

 

Những ấn tượng trong ký ức đã dần phai nhạt, giờ đây hoàn toàn bị hình ảnh trước mắt thay thế.