Thực ra, đối với anh, cảnh tượng này cũng xa lạ vô cùng. Những năm trước, Tết đối với anh chẳng khác gì ngày thường, cùng lắm chỉ là dặn trợ lý Trương phát lì xì cho nhân viên trong nhà.
Là vì có Hướng Tình ở đây, cô hào hứng với ngày Tết, nên mọi người trong nhà cũng phối hợp chuẩn bị, mới tạo nên không khí náo nhiệt như thế này, cũng vừa hay lại rất hợp với tâm trạng của Lộ Tranh lúc này.
Anh vừa mới có được một cuộc đời mới, đáng lẽ phải có một bữa tiệc náo nhiệt để ăn mừng, mà đêm nay lại đúng là đêm giao thừa, ngày mai sẽ mở ra một năm mới, tất cả hòa quyện vào nhau, tựa như một nghi thức vừa long trọng vừa thầm lặng.
Thực ra theo ý của Hướng Tình, tốt nhất là mọi người cùng ngồi chung một bàn ăn cơm, nhưng thấy dáng vẻ dè dặt của những người khác khi đối diện với Lộ Tranh, cô lo rằng họ sẽ ăn đến mức đau dạ dày mất. Ngày Tết mà còn phải chịu cảnh ấy thì không cần thiết, thế nên cô bảo họ lập riêng một bàn trong bếp.
Thế là bữa cơm tất niên này, cũng xem như vừa náo nhiệt vừa trọn vẹn hương vị.
Cơm nước xong xuôi, mọi người nhận lì xì rồi ai về việc nấy, chỉ còn lại Hướng Tình và Lộ Tranh cùng pha trà, mở tivi làm âm thanh nền, ngồi trong phòng khách uống trà, trò chuyện để tiêu cơm.
Nhưng chưa kịp nói được mấy câu, điện thoại của Hướng Tình đã vang lên, là Phùng Tuyết Phi gọi đến.
Trước đó, Long Chấn Quốc và Phùng Tuyết Phi đã nhiều lần mời Hướng Tình đến đón Tết cùng họ. Nhưng một mặt, cô vẫn còn bận chuyện của Lộ Tranh nên không có thời gian, mặt khác, quan hệ giữa cô và họ cũng chưa thân thiết đến mức đó, nếu đi thì lại thấy gượng gạo, nên đã từ chối.
Giờ này nhà họ Long cũng đã dọn cơm, lại gọi cho cô một lần nữa. Dù biết cô sẽ không đến, nhưng họ vẫn theo lệ mời lại một lần.
Nói chuyện được vài câu, chúc Tết xong, Phùng Tuyết Phi và Long Chấn Quốc còn gửi lì xì qua ứng dụng nhắn tin cho cô, hẹn vài hôm nữa ra ngoài ăn cùng nhau, rồi mới bị Hướng Tình giục tắt máy để đi ăn cơm.
Cô vừa cúp máy thì bên này, điện thoại của Lộ Tranh cũng vang lên, vẫn là lời mời về nhà ăn bữa cơm tất niên.
Lộ Tranh qua loa vài câu rồi cũng tắt máy, sau đó quay sang nhìn Hướng Tình, hai người không nhịn được mà bật cười.
Anh vốn đã biết tình hình của Hướng Tình, nhưng chuyện của bản thân thì lại chưa từng kể với cô, nên bèn nói: "Chắc em chưa biết chuyện gia đình tôi đâu nhỉ?"
"Ừm." Hướng Tình gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Thế là Lộ Tranh đơn giản kể cho cô nghe một chút. Thực ra cũng chẳng có gì đáng nói, vẫn chỉ là những tranh đấu lợi ích trong các gia tộc lớn. Cha mẹ anh qua đời sớm, những thứ để lại đương nhiên không tránh khỏi bị người khác nhòm ngó. Đến khi anh trưởng thành, giành lại mọi thứ, quan hệ với gia đình cũng dần trở nên căng thẳng.
Có mấy năm trời, hai bên gần như không liên lạc gì. Sau này khi anh dần tạo dựng được sự nghiệp, phía bên kia lại bắt đầu tìm cách tiếp cận, nhưng Lộ Tranh vẫn luôn giữ thái độ thờ ơ.
"Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh." Hướng Tình thở dài.
"Thật ra tôi chưa từng coi họ là người thân." Lộ Tranh nói, "Tôi từng sống vài năm ở Thượng Thanh phái, cũng từng sống vài năm ở nhà họ Lộ, nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi chẳng biết đâu mới thực sự gọi là 'nhà'. Căn nhà tôi từng ở với ba mẹ thì vẫn còn, nhưng tôi cũng chẳng muốn quay về."
"Chẳng phải tôi cũng giống anh sao?" Hướng Tình cười nhẹ.
Lộ Tranh từng có một mái nhà, nhưng giờ đây đã không thể quay lại. Còn Hướng Tình, trong thế giới của cô, cô vốn dĩ đã có nhà, dù không có ai bên cạnh, chỉ có một mình cô, nhưng nơi đó vẫn là một ngôi nhà ấm áp. Nhưng đã đến đây rồi, quá khứ cũng không cần nhắc lại nữa.
Còn bây giờ… Cô nhìn về phía Lộ Tranh, bật cười: "Vậy nên, chúng ta tính là hai kẻ đáng thương sưởi ấm cho nhau sao?"
Lộ Tranh nghe vậy, sắc mặt nghiêm túc nói: "Chúng ta tuy không phải người thân, nhưng đã từng cùng nhau trải qua hoạn nạn, mối quan hệ còn khăng khít hơn cả người thân bình thường. Hy vọng sau này, chúng ta cũng đừng vì những chuyện khác mà trở nên xa cách."
Hướng Tình nghe vậy, không khỏi cảm thấy chột dạ, luôn có cảm giác như Lộ Tranh đã biết kế hoạch bỏ đi của cô sau khi thi đỗ đại học.
Ban đầu, cô nghĩ rằng Lộ Tranh đã giúp cô quá nhiều, cô không thể cứ mãi nhận sự giúp đỡ mà không biết điểm dừng. Nhưng giờ nghĩ lại, nếu quá thẳng thắn mà chủ động tạo khoảng cách, thì chẳng phải lại càng thiếu tinh tế sao?
Lộ Tranh tuy nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất lại rất chân thành. Bạn bè bên cạnh anh không nhiều, mà cô, dù thế nào cũng tính là một trong số đó. Nếu chỉ vì tránh những hiểu lầm không đáng có mà làm tổn thương một người bạn, thì chẳng phải là ngược lại hay sao?
Thế nên, cô lập tức dứt khoát nói: "Tất nhiên là không rồi!"
Lộ Tranh hài lòng gật đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: "Đã vậy, từ hôm nay trở đi, hay là chúng ta đổi cách xưng hô đi?"
"Xưng hô?" Hướng Tình ngẩn ra, chợt nhận ra rằng đã rất lâu rồi Lộ Tranh không còn khách sáo gọi cô là "Hướng tiểu thư" nữa. Nhưng vì họ ở cùng nhau, khi nói chuyện đều là mặt đối mặt, nên cũng không ảnh hưởng gì.