Ban đầu, Hướng Tình còn định tranh thủ vừa đi vừa nghe tiếng Anh, nhưng sau đó, cô dứt khoát từ bỏ.
Tranh thủ chút nhàn nhã hiếm hoi trong đời, tạm thời gác lại những chuyện thế tục đi.
Sau Tết Nguyên Đán, kỳ ôn tập cho kỳ thi đại học cũng bước vào giai đoạn nước rút, thời gian hầu như bị lấp đầy bởi các kỳ thi lớn nhỏ. Ngoài những lần thi thử cấp tỉnh, các trường trung học trong thành phố cũng tổ chức kỳ thi liên trường hàng tháng.
Mặc dù không đến trường học, Hướng Tình vẫn phải tham gia những kỳ thi này.
Dù sao, làm bài thi cũng cần có cảm giác quen tay. Những kỳ thi thử này không chỉ để kiểm tra kết quả học tập, xác định thứ hạng của học sinh trong toàn tỉnh, toàn thành phố mà quan trọng hơn là giúp họ làm quen với cảm giác căng thẳng trong phòng thi, tránh những sự cố đáng tiếc khi bước vào kỳ thi đại học thực sự.
Dù vậy, năm nào cũng có một vài trường hợp ngủ quên rồi đến muộn, bị tắc đường, quên mang giấy báo danh hay bút chì tô đáp án, thậm chí có người bị bệnh hoặc bật khóc ngay trong phòng thi...
Hướng Tình rất cần những kỳ thi như thế này để làm quen và rèn luyện, bởi cô đã xa rời cuộc sống học đường từ lâu, không còn quen với những kỳ thi chính thức quy mô lớn.
Vào ngày thi đầu tiên, sau khi đi dạo sáng với Lộ Tranh về, ăn sáng xong, Hướng Tình thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến trường. Ra khỏi cửa, cô thấy Lộ Tranh đứng ngay trước cổng nhưng cũng không nghĩ nhiều. Ai ngờ khi cô lên xe, anh cũng đi theo.
Hướng Tình ngạc nhiên, "Anh Lộ Tranh, anh cũng ra ngoài à?"
"Anh đưa em đi." Lộ Tranh đáp.
"..." Hướng Tình lúng túng, "Đưa đến cổng là được rồi."
Lộ Tranh gật đầu, "Ừ, anh cũng chỉ định đưa em đến cổng trường."
"...Ý em là cổng nhà."
Lộ Tranh ngẩng đầu nhìn cô, Hướng Tình cũng nhìn anh, "Em lớn thế này rồi, đi học đâu cần có người đưa đón chứ?"
"Chẳng phải em nói là thi thử sao?" Lộ Tranh nói, "Anh nghe nói, đến kỳ thi đại học, người nhà đều sẽ đi cùng đến trường để động viên."
Hai chữ "nghe nói" chạm vào dây thần kinh của Hướng Tình. Cô chợt nhớ ra rằng, vì lý do sức khỏe, mặc dù kiến thức của Lộ Tranh rất phong phú nhưng anh chưa bao giờ được trải qua nền giáo d.ụ.c trường lớp truyền thống, tất nhiên chưa từng tham gia kỳ thi đại học, càng không có ai đồng hành cùng anh trong kỳ thi ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng cô bỗng mềm đi, "Đúng là vậy, nhưng chuyện này đâu cần phải luyện tập trước? Đợi đến khi thi đại học chính thức, anh đi cùng em là được."
"Tại sao?" Lộ Tranh phản bác, "Anh cũng lần đầu đi theo để động viên thí sinh."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Ý anh là, anh cũng cần luyện tập.
Hướng Tình dở khóc dở cười. Cô bỗng nhận ra, dù Lộ Tranh rất thông minh, từng trải nhiều, nhưng với những chuyện nằm ngoài phạm vi cuộc sống của anh, anh lại khá mơ hồ. Nhưng chính sự mơ hồ này, hay nói đúng hơn, chính sự nghiêm túc và cẩn trọng xuất phát từ sự mơ hồ ấy, lại khiến lòng người ấm áp.
Nếu không vì quá coi trọng cô, anh hà tất phải tìm hiểu, phải học hỏi những điều này?
"Được rồi, nhưng chỉ lần này thôi đấy." Cuối cùng, Hướng Tình thỏa hiệp, "Đi cùng thí sinh không có gì khó cả, luyện một lần là đủ rồi."
Lộ Tranh gật đầu, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười đầy mong đợi. Từ trước đến nay, Hướng Tình luôn tự giác trong việc học, thầy cô dạy kèm cũng tận tâm, có trình độ cao, nên ngoài việc chi tiền, anh gần như không có cơ hội tham gia vào quá trình học tập của cô. Hôm nay, coi như lần đầu tiên.
Nhưng quả thực, ngồi chờ bên ngoài trường thi là một việc nhàm chán. Ban đầu, để tạo cảm giác trang trọng, Lộ Tranh đã sắp xếp lại công việc, hoãn hết các cuộc họp. Nhưng sau nửa tiếng ngồi không trên xe, anh không nhịn được nữa, đành gọi trợ lý gửi công việc đến.
Có việc để làm, thời gian trôi qua nhanh hơn nhiều. Khi buổi thi đầu tiên kết thúc, thí sinh lần lượt rời khỏi phòng thi, Lộ Tranh cũng tạm gác công việc, xuống xe đứng trước cổng trường chờ.
Vì muốn có không khí nghiêm túc, hôm nay anh ăn mặc rất chỉnh tề. Lộ Tranh vốn đã là một người đàn ông điển trai, dáng người cao ráo, trước đây ngồi trên xe lăn đã toát ra phong thái mạnh mẽ, bây giờ đứng lên, khí chất lại càng nổi bật hơn. Bộ vest nghiêm chỉnh càng tôn lên dáng vẻ nho nhã nhưng không kém phần uy quyền của anh, khiến ai nhìn thấy cũng khó có thể bỏ qua.
Một người như vậy, đứng trước cổng trường trung học chờ ai đó, đương nhiên sẽ thu hút vô số ánh mắt. Giáo viên, học sinh ra vào đều không khỏi liếc nhìn. Có người còn lấy điện thoại ra, chỉnh góc để lén chụp ảnh.
Thậm chí, có người chủ động tiến đến bắt chuyện, xin số liên lạc.
Cũng coi như cho Lộ Tranh có dịp được trải nghiệm sự nhiệt tình và táo bạo của giới trẻ ngày nay.
May mắn là, với tố chất nghề nghiệp của một tổng tài bá đạo, dù trong lòng nghĩ gì, khuôn mặt anh vẫn giữ được sự bình thản. Cho dù có người đến bắt chuyện, chỉ sau vài câu đối đáp, họ đều tự động rút lui. Lâu dần, cũng chẳng còn ai tự chuốc lấy bẽ mặt nữa.
Chỉ là, số học sinh tụ tập ở cổng trường ngày càng đông.
Một phần vì mỹ nam hiếm có, dù không bắt chuyện thì nhìn thêm vài lần cũng đáng. Một phần khác là vì họ đều tò mò, người mà anh ta đang đợi rốt cuộc là ai?