Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 169



 

Khi Hướng Tình bước ra khỏi cổng trường, cô nhìn thấy chính là cảnh tượng đó.

 

Giữa biển người, Lộ Tranh vẫn cao lớn nổi bật, phong thái hiên ngang, dù chỉ đứng yên tại chỗ cũng toát ra vẻ ngoài xuất chúng.

 

Cô lặng lẽ chiêm ngưỡng một lúc từ xa, rồi mới bước nhanh đến bên anh. Nhưng ngay lập tức, cô nhận ra ánh nhìn từ mọi người xung quanh lại càng trở nên nóng bỏng hơn.

 

Hướng Tình không quen bị chú ý nhiều như vậy, nhưng nghĩ lại, ở đây chẳng ai biết họ là ai, cũng chẳng sao cả. Nhưng cô cũng không muốn đứng đó làm đối tượng để bàn tán, nhanh chóng kéo Lộ Tranh lên xe, rồi hỏi, "Anh thực sự đứng đây đợi em từ đầu à?"

 

"Anh tranh thủ xử lý công việc." Lộ Tranh thành thật trả lời.

 

Hướng Tình bật cười, "Ngồi chờ bên ngoài trường chán lắm đúng không?"

 

Lộ Tranh suy nghĩ một chút, cảm thấy hai tiếng đồng hồ ngồi chờ không chán bằng mấy phút đứng trước cổng trường chịu đựng ánh mắt soi mói của đám đông.

 

Đây cũng là lần đầu tiên anh trải nghiệm cảm giác bị vây xem ở nơi công cộng. Ngay cả khi đến công ty, anh cũng ít khi xuất hiện, mỗi lần đến đều dùng thang máy riêng, đi từ bãi đỗ xe lên thẳng văn phòng, hoàn toàn không có cơ hội bị người khác vây quanh như thế này.

 

Nhưng anh không nói ra, vì dù có chút lúng túng, nhưng không phải hoàn toàn khó chịu.

 

Ít nhất, bây giờ anh có thể quang minh chính đại đứng đợi cô, và chắc chắn không làm cô mất mặt. Thính giác của Lộ Tranh rất tốt, anh nghe thấy rõ ràng, phần lớn những lời bàn tán của học sinh xung quanh đều là ghen tị với người được anh đón, chỉ có số ít tỏ ra đố kị.

 

Cuối cùng, anh chỉ bình thản đáp: "Cũng tạm."

 

Hướng Tình vốn tưởng chuyện này cứ thế mà trôi qua, ai ngờ ngay trong ngày hôm đó, cô đã thấy những bức ảnh chụp lén của mình được đăng trong nhóm lớp.

 

Điều càng khiến cô bất ngờ hơn là, rõ ràng cô chỉ đến trường hai lần: một lần vào ngày đăng ký và một lần khi nhận thẻ dự thi, vậy mà vẫn có người nhận ra cô. Có lẽ vì không biết cô cũng có mặt trong nhóm, nên các bạn học bàn luận rất sôi nổi, chuyện gì cũng dám nói.

 

Hướng Tình đặt điện thoại xuống, khẽ thở dài.

 

May mắn là cô đã thuyết phục được Lộ Tranh, sau này sẽ không đi cùng anh ấy đến kỳ thi nữa. Lần sau cô sẽ đeo khẩu trang, chắc sẽ không ai nhận ra.

 

Sau đó, cuộc sống dường như lại trở về với sự yên bình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thi thử lần một, lần hai, lần ba… đến khi áo xuân đổi thành áo hè, hoa đỏ kết trái, mùa mưa đến, kỳ thi đại học cũng đã cận kề.

 

Có lẽ vì Lộ Tranh rất xem trọng kỳ thi này nên những người trong nhà cũng để ý hơn hẳn. Những nghi thức cầu may, dù theo kiểu khoa học hay mê tín, đều được thực hiện đầy đủ.

 

Ví dụ như trợ lý Trương đã đặc biệt mang đến cho Hướng Tình một bộ "chiến phục": một chiếc áo thun cổ tròn đơn giản rộng rãi và thoải mái, kết hợp với quần thể thao có dây thun. Anh giải thích là từng nghe nói có thí sinh từng bị kẹt da khi kéo khóa quần vào buổi sáng trước kỳ thi, tâm lý sụp đổ ngay lập tức, không thể tiếp tục bài thi.

 

Trong bếp thì liên tục đổi món, chỉ cần là món có chút ý nghĩa may mắn là sẽ được đưa lên bàn ăn.

 

Còn về việc ra khỏi nhà nên bước chân nào trước, hộp bút phải dùng màu nào để lấy hên... thì khỏi phải bàn đến nữa.

 

Hướng Tình cảm thấy nếu gom lại tất cả những điều này, chắc có thể viết ra một cẩm nang "mẹo cầu may cho kỳ thi đại học".

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Nhưng có lẽ vì mọi người đều đã lo lắng giùm cô rồi, nên bản thân cô lại không có cảm giác gì đặc biệt. Cô cứ thế bình thản bước vào phòng thi, bình thản tìm chỗ ngồi, bình thản mở hộp bút… rồi đột nhiên không thể bình thản được nữa.

 

Tại sao trong hộp bút của cô lại có một tờ tiền giấy màu đỏ, được gấp thành hình hạc giấy?

 

Hướng Tình nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng trong đầu, nhưng mãi cũng không nghĩ ra ai là người bày ra trò này, đành bỏ qua.

 

Khi giám thị đi xuống kiểm tra phòng thi, quả nhiên đã nhìn cô nhiều lần. Hướng Tình đành chủ động cầm tờ tiền lên, hỏi: "Cái này có cần mở ra kiểm tra không ạ?"

 

"Vậy mở ra xem đi." Giám thị hơi chần chừ rồi nói.

 

Theo lý mà nói, những vật không liên quan đến kỳ thi đều phải để trên bục giảng. Nhưng tiền thì không có quy định rõ ràng là không được mang theo. Nếu là đồng xu kim loại, chắc chắn phải giao nộp, nhưng tiền giấy lại nằm trong khoảng lửng lơ. Hơn nữa, thầy cô cũng nhìn ra được đây là một món đồ cầu may, nên chỉ yêu cầu mở ra kiểm tra.

 

Sau khi kiểm tra xong, giám thị rời đi. Hướng Tình từ tốn gấp lại con hạc giấy, đặt vào hộp bút, đúng lúc chuông báo hiệu vang lên.

 

Đề thi được phát xuống, cô điền thông tin vào phần niêm phong, lướt qua đề bài một lượt. Chuông báo hiệu bắt đầu giờ làm bài cũng vừa vang lên.

 

Hướng Tình làm bài rất thuận lợi. Hầu hết các câu hỏi đều nằm trong phạm vi ôn tập của cô. Trong phòng thi cũng không xảy ra bất kỳ sự cố nào ảnh hưởng đến tâm lý. Cô làm xong bài, kiểm tra hai lần, rồi nghe thấy tiếng chuông báo nộp bài.

 

Thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng thi, vừa bước ra khỏi cổng trường, Hướng Tình đã nhìn thấy Lộ Tranh nổi bật giữa đám đông.