Trước đây, do chân không tiện, Lộ Tranh luôn mang theo tiền mặt phòng trường hợp khẩn cấp. Nhưng bây giờ, anh đã có thể đi lại bình thường, lại thêm ngoại hình nổi bật, dù thật sự có chuyện gấp cũng có thể nhờ người giúp đỡ.
Tất nhiên, trước đây anh cũng có thể nhờ giúp đỡ, nhưng vì lòng tự trọng, anh không muốn làm vậy.
Cũng chính vì biết anh bây giờ không còn bận tâm đến chuyện đó nữa, nên Hướng Tình mới thoải mái trêu anh như vậy.
Nghe xong, ánh mắt Lộ Tranh lướt nhẹ qua gương mặt mang đầy ý cười của cô, như chuồn chuồn lướt nước, nhanh chóng dời đi không dám nhìn lâu.
Lần tiếp theo lên tiếng, giọng anh trầm thấp như tiếng đàn ngân rung: "Cảm ơn đã khen."
Hướng Tình nói vậy, chí ít cũng là thừa nhận ngoại hình của anh nhỉ?
Lộ Tranh sống hai mươi tám năm, chưa bao giờ quan tâm đến diện mạo của mình, nhưng giờ đây lại vô cớ để ý đến nó. May mà anh là người tính tình lãnh đạm, nhưng chỉ số trí tuệ và mắt thẩm mỹ đều bình thường. Dựa trên những gương mặt anh đã gặp suốt bao năm qua, thống kê một chút, có lẽ ngoại hình của anh ít nhất cũng thuộc hàng trên trung bình.
Anh đang định nói tiếp thì bếp trưởng bước ra báo rằng bữa tối đã sẵn sàng.
Hướng Tình cả ngày thi cử, rồi lại đối chiếu đáp án, làm việc trí óc vất vả, nên vừa nghe nhắc đến ăn tối đã lập tức cảm thấy đói, là người đầu tiên đứng dậy bước về phía phòng ăn.
Lộ Tranh đi theo phía sau, trong lòng cảm thấy may mắn.
Bình tĩnh lại mới nhận ra, nếu chủ đề này tiếp tục, e rằng sẽ càng nguy hiểm. May mà có người cắt ngang kịp lúc.
Bữa tối vô cùng thịnh soạn, rõ ràng là để bù đắp cho sự vất vả của Hướng Tình. Ăn uống no nê xong, cô nằm dài trên sofa, bắt đầu lim dim buồn ngủ. Lộ Tranh thấy vậy, liền giục cô lên phòng nghỉ ngơi.
"Nhưng hôm nay chúng ta chưa đi dạo mà." Hướng Tình cố gắng mở mắt.
Lộ Tranh thấy cô ngay cả mở mắt cũng khó khăn, vậy mà vẫn nhớ đến chuyện này, cảm thấy buồn cười nhưng trong lòng cũng không khỏi ấm áp.
Từ khi tiếp nhận công việc này, chưa một ngày nào cô lơ là. Dù việc học có bận rộn đến đâu, cô vẫn dành thời gian đi dạo cùng anh. Kể cả sau này chân anh có gần như khôi phục hoàn toàn, không cần tập cùng chuyên gia nữa, cô cũng chưa bao giờ bỏ qua việc này.
Ngay cả trong hai ngày thi đại học, cô cũng không quên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghĩ đến đây, lòng anh chợt mềm mại hẳn. Anh nhẹ giọng nói: "Không sao, anh có thể tự đi, em cứ nghỉ ngơi đi."
Hướng Tình còn muốn tranh luận, nhưng vừa há miệng, chưa kịp nói đã ngáp một cái. Cô vội lấy tay che miệng, ngượng ngùng nói: "Vậy cũng được."
Do cơn ngáp vừa rồi, khóe mắt cô ứa ra một giọt nước mắt. Lộ Tranh thấy vậy, ngón tay khẽ động, dường như muốn giúp cô lau đi, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại không làm. Xoa đầu thì không sao, nhưng hành động này lại quá thân mật, không thích hợp.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Đi đi." Anh đỡ lấy vai cô, kéo cô đứng lên, đẩy nhẹ về phía cầu thang.
Chờ Hướng Tình lên lầu, bật đèn phòng, Lộ Tranh mới xoay người, chậm rãi bước dọc theo con đường lát đá trong sân. Mưa đã ngừng, gió lướt qua những tán cây, tạo nên những âm thanh xào xạc, khiến đêm trở nên yên tĩnh lạ thường.
Nói cũng lạ, từ đầu năm đến giờ, cây cối trong khu vườn nhà họ lớn lên đặc biệt tươi tốt, đến mức anh phải thuê thêm một người làm vườn, nếu không thì không kịp chăm sóc.
Anh thầm nghĩ, có lẽ chuyện này có liên quan đến Hướng Tình.
Khí vận của cô đã từ "cẩm lý khí vận" nâng cấp lên thành "kim long khí vận", nhưng ngoài sự gia tăng về số lượng và chất lượng vận khí, dường như không có thay đổi gì khác. Giờ nhìn lại, có lẽ hiệu ứng này đang thể hiện ở một dạng khác.
Lộ Tranh trước đây từng đọc trong cổ tịch rằng, có những người vận khí mạnh mẽ sẽ đặc biệt được vạn vật trong thế gian yêu mến. Nếu thế giới này không phải thời mạt pháp, nếu những linh thảo hoa tươi, yêu linh tinh quái vẫn còn tồn tại, thì không chừng Hướng Tình thực sự sẽ giống như lời cô nói: đi đến đâu cũng gặp may, tùy tiện bước vài bước là có thể đào được linh thảo, ra khỏi cửa cũng có yêu tinh chủ động nhận chủ.
Đáng tiếc...
Giờ đây chỉ có thể khiến hoa trong viện nở rộ hơn, hương thơm nồng đượm hơn, quả kết ra cũng ngọt hơn mà thôi.
Hướng Tình dường như vẫn chưa phát hiện ra điều này. Lộ Tranh thấy cô vốn đã học hành mệt mỏi, để tránh khiến cô phân tâm nên cũng không nhắc đến.
Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Lộ Tranh vừa đi vừa suy nghĩ, ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra rằng tâm trí mình cứ mãi quẩn quanh bên Hướng Tình.
Bây giờ đã là đầu hạ, nhưng gió đêm sau cơn mưa vẫn còn mang theo hơi lạnh. Chỉ đến khi hơi lạnh trong gió thấm vào da thịt, khiến cả người Lộ Tranh trở nên lạnh buốt, anh mới giật mình hoàn hồn. Nhìn thời gian thấy cũng không còn sớm, anh bèn quay người trở về.
Sau khi tắm xong, nằm trên giường, Lộ Tranh cảm thấy cổ họng hơi khô và ngứa. Anh không để tâm lắm, chỉ ngồi dậy uống nửa cốc nước lạnh. Nhưng ai ngờ, vừa chợp mắt ngủ đến nửa đêm, anh đột nhiên giật mình tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nặng trịch như có đá đè, hơi thở khó khăn, cả người lúc nóng lúc lạnh.