Lộ Tranh ngây người một lúc lâu, mới nhận ra, hình như anh bị bệnh rồi.
Hai chữ này đối với anh bỗng trở nên xa lạ đến mức khó tin, đến nỗi anh không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình bị bệnh là khi nào.
Không phải vì anh có một cơ thể khỏe mạnh đến mức không bao giờ ốm, mà ngược lại, trong hơn mười năm qua, cơ thể anh đã chịu đủ loại dày vò. Chưa kể, với công việc anh từng làm, chấn thương và bệnh tật là chuyện thường như cơm bữa. Nhưng đối với anh, tất cả những điều đó đã quá bình thường, bình thường đến mức nó đã trở thành một phần của cuộc sống. Những lần chịu đựng trong im lặng dần trở thành điều hiển nhiên, đến mức anh chẳng còn ấn tượng gì sâu sắc.
Nếu truy ngược về quá khứ, lần cuối cùng anh thực sự bị ốm là khi còn nhỏ, trước năm chín tuổi.
Lần đó cũng là cảm lạnh do nhiễm lạnh. Khi ấy, anh vẫn còn sống cùng bố mẹ, khi thấy khó chịu, anh mè nheo không chịu đi học. Bố anh giúp anh xin phép nghỉ, mẹ anh ôm anh vào lòng, dỗ dành anh uống thuốc, dỗ dành anh ngủ. Một đứa trẻ chín tuổi, đã bắt đầu ý thức được bản thân là một "người đàn ông nhỏ", vừa tham luyến vòng tay của mẹ, lại vừa cảm thấy xấu hổ không muốn thừa nhận, cứ thế vừa làm nũng vừa vùng vằng.
Lúc đó, anh nào biết rằng, đó chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình.
Suốt nhiều năm qua, Lộ Tranh chưa bao giờ để bản thân nhớ lại chuyện cũ, anh chôn vùi những ký ức đó thật sâu. Thời gian trôi qua, đến bản thân anh cũng tưởng rằng mình đã quên, thế nhưng vào khoảnh khắc này, có lẽ vì sự suy yếu của cơ thể cũng kéo theo sự mong manh của cảm xúc, khiến lớp phong ấn chặt chẽ đó nứt ra một khe hở.
Dòng chảy ký ức vỡ òa như lũ tràn đê, quét sạch mọi rào chắn, để rồi anh nhận ra, từng chi tiết vẫn hiện lên rõ ràng trước mắt, sống động như ngày hôm qua.
Lộ Tranh hai mươi tám tuổi, dường như bị cảm xúc của Lộ Tranh chín tuổi lôi kéo.
Nhắm mắt lại, anh vẫn là đứa trẻ nép mình bên cha mẹ. Nhưng khi mở mắt ra, xung quanh chỉ còn một không gian lạnh lẽo, trống trải.
Thù có thể báo, nhưng người đã mất, thời gian đã trôi qua, thì không bao giờ có thể quay lại.
Anh bị những suy nghĩ đó cuốn lấy, lặng lẽ nằm trên giường, biết rằng mình nên dậy uống thuốc, uống nước, tốt nhất là đo nhiệt độ cơ thể, nếu nghiêm trọng thì nên đến bệnh viện. Nhưng cơ thể lại nặng nề đến mức không thể nhấc lên nổi, chỉ có thể mặc kệ mình tiếp tục nằm đó.
Không biết đã bao lâu trôi qua, bóng đêm ngoài cửa sổ dần nhạt đi.
Khi tia sáng đầu tiên của buổi sớm xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, Lộ Tranh chớp chớp đôi mắt đau nhức vì mỏi mệt, rồi vùi đầu sâu hơn vào chăn.
Bây giờ là giờ anh thường thức dậy, nhưng anh không muốn nhúc nhích.
Thêm một lúc nữa, đôi tai anh khẽ động, suy nghĩ vốn đang phiêu du nơi nào bỗng bị kéo trở lại: anh nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hướng Tình "bịch bịch bịch" chạy lên lầu, ngay cả bước chân cũng tràn đầy sức sống. Rất nhanh sau đó, cô dừng lại trước cửa phòng anh, giơ tay gõ mấy tiếng, cất giọng trong trẻo: "Anh Lộ Tranh, anh dậy chưa? Tới giờ đi dạo rồi đó!"
Tiếng gọi này giống như đã phá vỡ phong ấn trong căn phòng.
Không khí như được luân chuyển trở lại, ngay cả ánh nắng ban mai dường như cũng sáng hơn, trong cơ thể Lộ Tranh cũng bắt đầu dâng lên một chút sức lực.
Anh kéo chăn ra, há miệng định trả lời: "Xuống ngay."
Nhưng vừa mở miệng, anh mới phát hiện cổ họng mình khản đặc, giọng nói phát ra không còn mạnh mẽ như anh tưởng, mà yếu ớt như một hơi thở mong manh.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Ít nhất là không thể vọng ra khỏi cánh cửa để đến tai Hướng Tình.
Lộ Tranh đột nhiên hoảng hốt, cố gắng chống người dậy, chuẩn bị bước xuống giường. Nhưng động tác này khiến trước mắt anh tối sầm, mọi thứ xung quanh như đang xoay vòng. Anh phải ngồi yên trên mép giường một lúc, chờ cơn choáng váng qua đi, mới từ từ đứng lên, lê bước đến mở cửa.
Nhìn thấy người đứng trước cửa, Hướng Tình sững sờ.
Tính ra, cô đã quen biết Lộ Tranh hơn một năm. Trong suốt thời gian này, dù hai người thường xuyên chung sống dưới một mái nhà, nhưng Lộ Tranh vốn nghiêm túc, kỷ luật, mỗi lần ra khỏi phòng đều chỉnh tề gọn gàng, nên cô chưa từng thấy dáng vẻ lộn xộn sau khi vừa ngủ dậy của anh.
Nhưng giờ phút này, bộ đồ ngủ trên người anh nhàu nhĩ, tóc tai rối bời, ngay cả gương mặt cũng lộ vẻ mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu, lười biếng tựa vào khung cửa.
Dáng vẻ sa sút này không những không làm ảnh hưởng đến hình ảnh của anh, mà ngược lại, còn khiến anh toát lên một vẻ mong manh mà ngay cả khi ngồi trên xe lăn cũng không có.
Thế nào gọi là "nhìn đã thấy thương", chính là thế này.
Hướng Tình theo bản năng hạ giọng: "Anh sao vậy?"
"Không có gì." Lộ Tranh nói, nhưng giọng khàn khàn, hơi thở yếu ớt.
Nghe thế, Hướng Tình lập tức hiểu ra: "Anh bị ốm à?"
Chỉ với hai chữ đó, cả người Lộ Tranh căng thẳng. Một ý nghĩ mà trước đó anh chưa từng nghĩ đến, bỗng lóe lên trong đầu. Lai lịch của cơn bệnh này, thật sự không nên bị đào sâu.