Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 176



 

Kỳ thi đại học kết thúc, mục tiêu ngắn hạn đã hoàn thành, tinh thần cô cũng buông lỏng hơn, bắt đầu để ý đến mọi thứ xung quanh.

 

Rất nhanh, cô phát hiện ra điểm bất thường. Nhìn khu vườn của nhà mình, rồi lại nhìn sang khu vườn bên cạnh, cô không chắc chắn lắm, bèn hỏi: "Cây cối nhà mình… có phải là phát triển hơi nhanh quá không?"

 

Nói đâu xa, chỉ riêng giàn hoa bìm bìm leo trên hàng rào gỗ kia đã gần như che khuất toàn bộ hàng rào. Rồi còn cây thường xuân mọc sát bức tường, đã phủ kín cả một mặt tường, sắp leo lên tận mái nhà. Rõ ràng khi cô mới dọn vào đây, nó chỉ cao bằng một nửa bây giờ.

 

Chưa kể đến những đóa hoa đủ màu sắc trong vườn, chen chúc nở rộ, trông như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua là có thể bung nở.

 

Hướng Tình nhớ rất rõ, từ đầu xuân đến nay, trong nhà chưa bao giờ thiếu hoa cắt cành. Không cần phải mua bên ngoài, chỉ cần ra vườn cắt vài nhánh là đủ. Nhưng bây giờ nhìn lại, chẳng thể thấy bất kỳ dấu vết nào của việc đã cắt tỉa trước đó.

 

Lộ Tranh đang định nói thì điện thoại bất chợt vang lên.

 

Anh đành cầm lấy điện thoại, kiểm tra tin nhắn. Sau khi xử lý xong một văn kiện khẩn cấp từ trợ lý, anh ngẩng đầu lên, thấy Hướng Tình đã đi vào giữa vườn hoa. Cô đang cúi xuống, nhẹ nhàng kéo một cành hoa hồng đang nở rộ, ngửa đầu khẽ ngửi hương thơm.

 

Ánh nắng buổi sớm vừa ló rạng từ chân trời, phủ lên cô và những bông hoa một lớp ánh sáng vàng óng ánh.

 

Khung cảnh ấy đẹp đến mức tựa như một bức tranh, thậm chí còn mang theo một vẻ thiêng liêng thanh khiết.

 

Lộ Tranh vốn không nhạy cảm với những điều này, nhưng vào khoảnh khắc đó, tim anh chợt rung động. Anh vô thức giơ điện thoại lên, ghi lại khoảnh khắc này.

 

Tiếng chụp ảnh vang lên làm người phía xa giật mình, Hướng Tình hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.

 

Lộ Tranh có chút bối rối thu điện thoại lại. Anh hiếm khi sử dụng tính năng chụp ảnh, hoàn toàn không ngờ rằng điện thoại lại có âm thanh chụp, khiến hành động lén lút của anh nhanh chóng bị phát hiện.

 

May mà Hướng Tình không để ý, cô buông cành hoa trong tay xuống, dường như cũng được anh gợi ý, liền lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh. Chụp được một lúc, cô đột nhiên quay sang, đưa Lộ Tranh vào trong khung hình của mình.

 

Lộ Tranh theo bản năng lập tức đứng thẳng lưng, chỉnh lại tư thế.

 

Nhưng Hướng Tình lại không hài lòng, "Tư thế của anh cứng quá rồi… thư giãn một chút đi, hiểu không?"

 

Nhưng rõ ràng, Lộ Tranh là kiểu người càng được nhắc nhở thì càng để ý đến máy ảnh, hoặc có lẽ, chỉ khi đứng trước mặt Hướng Tình, anh mới như vậy. Vì quá muốn thể hiện bản thân thật tốt, nên lại vô tình trở nên gượng gạo.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

May mà Hướng Tình có cách. Cô bảo anh đi phía trước, không được quay lại nhìn. Như vậy, khi không thấy máy ảnh, anh sẽ không cố gắng tạo dáng nữa. Mà con người cũng không thể giữ mãi một trạng thái căng thẳng, dần dần anh trở nên tự nhiên hơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hướng Tình nhanh chóng chụp được những bức ảnh ưng ý.

 

Phải công nhận một điều, cả khu vườn đầy hoa này lẫn Lộ Tranh đều đẹp đến mức chụp thế nào cũng cho ra ảnh đẹp, tỷ lệ sản sinh ảnh đẹp gần như là trăm phần trăm.

 

Khi đã chụp đủ, cô đuổi theo Lộ Tranh, đi cạnh anh, lúc này anh mới nhắc đến chuyện chính: "Anh nghĩ rằng cây cối trong vườn nhà mình phát triển tốt như vậy, có lẽ có liên quan đến em. Em không cảm nhận được sao?"

 

"Hả?"

 

"Khí vận của em vốn đã rất đặc biệt, những người ở bên cạnh em cũng được hưởng lợi." Lộ Tranh nói, "Con người là như vậy, hoa cỏ cây cối cũng không ngoại lệ."

 

Chỉ là, con người khi gặp may mắn thì có vô số khả năng xảy ra, còn thực vật thì chỉ có thể thể hiện qua sự phát triển mạnh mẽ mà thôi.

 

"Thật vậy sao?" Hướng Tình gãi đầu, "Em không để ý lắm."

 

"Em có thể chú ý thử xem." Lộ Tranh nói, dừng lại một lát rồi tiếp tục: "Thậm chí, anh nghĩ em có thể thử chủ động dùng khí vận của mình để nuôi dưỡng chúng."

 

"Nghĩa là sao?" Hướng Tình tò mò hỏi.

 

Lộ Tranh giải thích: "Mọi người đều biết rằng, thời đại này đã không còn môi trường linh khí để nuôi dưỡng những loài linh thảo hiếm có như trong sách cổ. Vì thế, những sinh vật huyền bí đó dần dần tuyệt chủng, rất khó tìm thấy. Anh nghĩ, khí vận của em có tác dụng nuôi dưỡng mạnh mẽ đến vậy, biết đâu có thể từ ‘lượng’ biến thành ‘chất’, tái sinh ra những linh thảo thực sự."

 

Nếu có thể làm được, thì cả giới huyền học sẽ có một sự thay đổi mang tính cách mạng.

 

Tạo ra một thế giới mới như vậy, chưa nói đến những lợi ích có thể đạt được, chỉ riêng hành động đó thôi cũng đủ để khiến người ta hứng khởi, nhiệt huyết sục sôi.

 

"…Có quá phóng đại không?" Hướng Tình nghe anh nói xong lại thấy hơi mất tự tin. "Em thực sự có thể làm được sao?"

 

Lộ Tranh mỉm cười: "Ngẩng đầu lên mà nhìn khí vận của em đi, em không nên nghi ngờ bản thân."

 

"Cho dù anh nói vậy, em vẫn cảm thấy áp lực lắm đó." Hướng Tình nhỏ giọng lầm bầm.

 

Lộ Tranh lắc đầu, "Không cần nghĩ quá nhiều, em chỉ cần bước đi bước đầu tiên, cả giới huyền học sẽ trở thành trợ lực cho em, chủ động giúp em thực hiện điều đó."

 

Đến đúng thời điểm, cả thiên địa cũng sẽ giúp sức, đây chính là điểm đặc biệt của cẩm lý khí vận.