Khi còn nhỏ, nhân vật chính đọc được một cuốn sách nói về loài trăn nuốt chửng con mồi, rồi mất sáu tháng để tiêu hóa trong giấc ngủ. Sau đó, cậu bé đã tự vẽ một bức tranh, nhưng khi đưa cho người lớn xem, chẳng ai hiểu được. Kể cả khi cậu vẽ một phiên bản với lát cắt ngang, người lớn vẫn không thể hình dung ra ý nghĩa thực sự.
"Thật tuyệt vời!" Lần đầu tiên đọc câu chuyện này, Hướng Tình đã thầm tán thưởng trí tưởng tượng của nhân vật chính.
Bây giờ mở sách ra đọc lại, cô vẫn cảm thấy cậu bé ấy thật thú vị.
Và cô cũng cảm thấy may mắn vì mình chưa trở thành một người lớn quá tẻ nhạt và cứng nhắc.
Vì vậy, thay vì đọc ngay, cô mỉm cười, phóng to bức vẽ đầu tiên của nhân vật chính lên màn hình điện thoại, đưa cho Lộ Tranh xem và hỏi: "Anh nghĩ đây là gì?"
"… Một chiếc mũ?" Lộ Tranh không chắc lắm, "Nhưng hình như hơi trừu tượng quá."
Hướng Tình bật cười, rồi đưa cho anh xem bức tranh thứ hai là bức vẽ lát cắt của con trăn đang nuốt một con voi.
Sau đó, cô mới bắt đầu đọc từ chương đầu tiên. Khi đọc đến đoạn cuối, giọng cô đã mang theo chút ý cười trêu chọc.
"Khi tôi gặp một người lớn nào có vẻ sáng suốt, tôi sẽ thử nghiệm họ bằng cách cho họ xem bức vẽ số một mà tôi vẫn luôn giữ bên mình. Tôi muốn biết họ có thực sự hiểu hay không. Nhưng câu trả lời tôi nhận được luôn là: ‘Đây là một chiếc mũ.’ Thế là tôi không còn nói với họ về trăn khổng lồ, về rừng rậm nguyên sinh hay về những vì sao nữa. Tôi hạ mình ngang tầm họ và nói với họ về golf, về chính trị, về cà vạt. Và thế là người lớn rất hài lòng vì được gặp một người thông minh biết điều như tôi."
Lộ Tranh đón nhận sự trêu chọc ấy một cách hoàn toàn thoải mái, khẽ mỉm cười, thừa nhận rằng trí tưởng tượng của mình quả thật có phần hạn chế.
Trước đây, anh chưa từng để tâm đến điều này, bởi trọng tâm cuộc sống của anh nằm ở một lĩnh vực khác. Mà hiện tại, anh cũng không cảm thấy xấu hổ về sự thiếu hụt này, thậm chí còn có chút may mắn vì chưa từng đọc qua câu chuyện, nhờ vậy mà có thể trải nghiệm trọn vẹn trò đùa nhỏ của Hướng Tình.
Bước sang chương hai, nhân vật chính cuối cùng cũng gặp được Hoàng tử bé.
Khi Hoàng tử bé ngay lập tức nhận ra bức vẽ là một con trăn đang nuốt voi, dù đây là tình tiết hiển nhiên, nhưng Lộ Tranh vẫn cảm thấy niềm vui và xúc động trong lòng mình có lẽ không hề thua kém nhân vật chính trong câu chuyện.
Bởi vì anh có thể không có trí tưởng tượng phong phú như Hoàng tử bé, nhưng hơn ai hết, anh hiểu rất rõ nỗi cô đơn mà nhân vật chính đã phải trải qua khi trưởng thành.
May mắn thay, nhân vật chính đã gặp được Hoàng tử bé.
Còn anh, đã gặp được Hướng Tình.
Người ốm luôn có đặc quyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có lẽ Lộ Tranh chưa hoàn toàn nhận thức được điều này, nhưng bản năng đã giúp anh tận dụng triệt để quyền lợi ấy.
Suốt hai ngày liền, anh ở lì trong phòng, cơm do Hướng Tình mang lên, nước do Hướng Tình đưa tận tay, thậm chí còn có thể tùy ý yêu cầu một số dịch vụ không quá đáng lắm.
Nói răng trừ việc không thể gối đầu lên đùi cô mà làm nũng thì sự chăm sóc của Hướng Tình dành cho anh còn chu đáo hơn cả trong ký ức về mẹ cũng không quá.
Nếu như trước đây, anh có bảy phần bệnh thì sẽ chỉ để lộ ba phần, còn lại sẽ âm thầm chịu đựng. Nhưng bây giờ, trên nền tảng của bảy phần bệnh ấy, anh lại "diễn" thêm năm phần nữa, tổng cộng biểu hiện ra ngoài là mười hai phần.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Chỉ là một trận cảm nhẹ, vậy mà thể hiện ra ngoài lại nghiêm trọng chẳng khác nào bệnh nan y.
Đặc biệt là ngày thứ hai, từ sáng sớm, cổ họng Lộ Tranh đã ngứa rát, ho không ngừng cả ngày, thậm chí có thể khiến người ta lo lắng rằng anh sẽ ho đến mức bật cả phổi ra ngoài.
Hướng Tình đành bảo nhà bếp ninh một nồi lớn canh lê, cứ hai tiếng lại bắt anh uống một bát.
Giữa mùa hè nóng nực mà phải uống canh nóng, mỗi lần uống xong anh đều toát mồ hôi như tắm, đã vậy còn không được bật điều hòa, đúng là cực hình.
Nhưng đến tối, tình trạng ho đã cải thiện đáng kể. Anh tắm nước nóng, rồi lên giường ngủ. Đến sáng ngày thứ ba, khi thức dậy, cơn sốt cũng đã lui, không còn nghẹt mũi hay chảy nước mũi, ngay cả cơn ho cũng đã khỏi, trạng thái của anh có vẻ đã tốt hơn rất nhiều.
Chỉ còn lại chút khàn giọng, nhưng không ảnh hưởng gì đáng kể.
Lộ Tranh ngồi tựa vào đầu giường, cảm thấy có chút trống rỗng.
Sao lại khỏi nhanh như vậy? Không phải người ta nói "bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ" sao?
Xác nhận anh đã khỏi bệnh, Hướng Tình lập tức thu lại sự dịu dàng dành cho người bệnh, lạnh lùng thúc giục: "Đã khỏe rồi thì xuống dưới đi dạo đi chứ? Anh đã hai ngày không ra ngoài rồi."
Lộ Tranh đành phải lấy lại tinh thần, cùng cô ra ngoài.
Hai ngày không bước chân ra vườn, dường như cây cối lại càng xanh tươi hơn. Lộ Tranh nhìn kỹ thêm mấy lần, xác định đây không phải là ảo giác của mình. Đúng là mùa mưa, cũng là thời điểm cây cỏ phát triển mạnh nhất, nhưng ngay cả như vậy, tốc độ sinh trưởng này cũng hơi quá mức rồi.
Nhận ra ánh mắt anh, Hướng Tình cũng chậm bước lại, cúi đầu nhìn về phía những bụi cỏ ven đường.