Nhưng khi Hướng Tình quẹt thẻ, số dư trên màn hình hiện lên con số 9999, khiến không chỉ sinh viên xếp hàng sau cô ngạc nhiên, mà ngay cả cô nhân viên căng-tin cũng sững sờ.
Người kinh ngạc nhất chính là bản thân Hướng Tình.
Nhưng ngay sau đó, cô đã đoán ra ngay thủ phạm, bởi vì hôm nay chỉ có một người đã từng cầm thẻ của cô.
"Bị bao vây bởi hàng loạt ánh mắt tò mò và hiếu kỳ, Hướng Tình c.ắ.n răng làm như không có gì, lấy đồ ăn xong thì không dám ở lại căng-tin ăn, mà gói mang về ký túc xá.
Bạn học Hà và bạn học Trương đi theo cô, vừa bước vào phòng đã không nhịn được nữa, đồng loạt trêu chọc: "Sao cậu lại nạp vào thẻ nhiều tiền thế?"
Bình thường, khi nhận thẻ sinh viên, nhà trường đã nạp sẵn 100 tệ vào thẻ. Sinh viên thường xài hết rồi mới nạp thêm, mà có nạp cũng chỉ tầm một, hai trăm tệ, chứ không ai nạp một lúc gần một vạn tệ như vậy!
Hướng Tình thở dài: "Không phải mình nạp đâu."
"Ồ ồ ồ! Là anh trai cậu nạp đúng không?!" Hai người kia lại càng phấn khích hơn nữa.
Cũng thật lạ, khí chất của Lộ Tranh trông không giống kiểu người có thể làm ra chuyện này, nhưng khi biết anh thực sự đã làm vậy, họ lại cảm thấy hoàn toàn hợp lý, không hề thấy sai lệch với hình tượng chút nào.
Bạn học Hà vỗ tay cười: "Mình đã nói mà! Anh cậu có đúng chất ‘tổng tài bá đạo’ luôn ấy! Đúng là lần đầu tiên mình thấy có người nạp vào thẻ sinh viên nhiều tiền như vậy. Trước đây cứ tưởng chuyện này chỉ có trong tiểu thuyết!"
Bạn học Trương cũng gật đầu mạnh mẽ tán thành: "Giống như một bá tổng xé truyện bước ra đời thực vậy!"
Hướng Tình: "…"
"Nhưng mà, sao lại chỉ nạp 9999 tệ?" Bạn học Hà hơi cau mày, nghĩ một lúc rồi bổ sung: "Con số này so với mấy câu chuyện tổng tài bá đạo… có hơi…"
Cô không nói hết câu, nhưng Hướng Tình đoán, hai chữ mà cô ấy định nói chắc là "khiêm tốn"."
Câu hỏi này không cần hỏi, Hướng Tình đã tự có câu trả lời. Rõ ràng 9999 là giới hạn tối đa của hệ thống căng-tin, chứ không phải giới hạn tài chính của Lộ Tranh.
Hướng Tình vừa tức vừa buồn cười, nhưng nghĩ ngợi một chút, cuối cùng cũng không hỏi lại anh.
Cô hiểu rất rõ suy nghĩ của Lộ Tranh. Trực tiếp nhận tiền từ anh không hợp lý, nhưng nếu rạch ròi quá, lại có phần xa cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hơn nữa… Mối quan hệ giữa cô và Lộ Tranh, vốn dĩ không thể phân rõ ranh giới.
Tốc độ lan truyền tin đồn trong trường học nhanh đến mức khiến Hướng Tình không kịp trở tay.
Khi ba người ăn xong, đến tòa nhà giảng đường của khoa, câu chuyện đã xoay đủ một vòng quanh trường, và thậm chí còn được các bạn cùng lớp mới quen đem ra làm đề tài trò chuyện.
Bạn học Hà và Bạn học Trương đồng loạt quay về phía Hướng Tình.
Hành động này quá rõ ràng, đến mức những người xung quanh không muốn chú ý cũng khó, lập tức có người đoán ra: "Cái người nạp gần mười vạn vào thẻ ăn chắc không phải cậu đấy chứ?"
Hướng Tình giữ lại chút lòng tự tôn cuối cùng, nói: "Không phải một vạn đâu, là 9999."
Bạn cùng lớp tỏ vẻ ‘tôi hiểu mà’, gật đầu nói: "Ừ, vì thẻ sinh viên của trường mình chỉ có bốn chữ số, hạn mức cao nhất là 9999."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Các bạn cùng lớp bắt đầu nhận ra sự thật, rồi nhanh chóng nhao nhao trêu chọc. Nhưng sau khi đùa giỡn một hồi, tất cả đều chuyển sang ánh mắt ghen tị. Dù sao thì, họ vẫn là những sinh viên phải nhận tiền sinh hoạt từ gia đình. Ai mà không muốn được trải nghiệm cảm giác tiêu tiền không cần nhìn giá một lần trong đời chứ?
Nhưng thực ra, một vạn tệ có phải quá nhiều không? Giả sử một sinh viên mỗi tháng tiêu một nghìn tệ, thì số tiền này cũng chỉ bằng chi phí sinh hoạt của một năm.
Tuy nhiên, chắc chắn đây không phải là số tiền mà người anh trai kia nạp để vị bạn học tên Hướng Tình này dùng chi tiêu cho cả một năm. Hơn nữa, thẻ sinh viên không chỉ dùng trong căng-tin, mà còn có thể quẹt ở khu thương mại trong trường, nơi có siêu thị, cửa hàng tiện lợi và đủ loại quán ăn vặt.
Quan trọng hơn, số tiền này còn được nạp vào mà không hề báo trước, đúng kiểu "âm thầm ấm áp". Cảm xúc của mọi người lúc này đã không thể dùng lời diễn tả được nữa—
"Mới chỉ là chuyện nhỏ thôi mà," Bạn học Hà thấy vậy liền ngẩng cao đầu thể hiện. Dù trước đó cô cũng từng kinh ngạc, nhưng giờ đã bình tĩnh lại. Nhìn thấy gương mặt sững sờ của các bạn học khác, cô không khỏi mang theo chút cảm giác ưu việt. "Là vì các cậu chưa từng thấy anh trai của Hướng Tình trông như thế nào mà thôi."
Bạn học Trương cũng đưa ra thêm một nhận xét khách quan: "So với nhan sắc của anh ấy, tiền bạc chỉ là một ưu điểm nhỏ xíu xiu không đáng kể mà thôi."
"Thật hay giả vậy?" Nhắc đến tiền bạc, mọi người có hứng thú, nhưng cùng lắm cũng chỉ dừng ở mức ngưỡng mộ. Nhưng nếu nói đến soái ca, thì không ai còn làm ngơ được nữa.
Dù sao tiền của người khác, có ghen tị cũng chẳng làm được gì. Nhưng trai đẹp nhà người ta, thì vẫn có thể được ngắm một chút chứ!
Huống hồ, bọn họ chính là bạn học của Hướng Tình đó! Gần quan được ban lộc, dù không dám nghĩ xa, nhưng nhìn thêm vài lần chắc không vấn đề gì nhỉ?
"Đương nhiên là thật!" Bạn học Hà và bạn học Trương tuyệt đối không để ai nghi ngờ, lập tức lên tiếng phản bác.