Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 185



 

Nhìn thấy phản ứng chắc nịch của hai người, các bạn khác cũng tin đến quá nửa, lòng hiếu kỳ càng thêm mãnh liệt. "Rốt cuộc là đẹp trai đến mức nào?"

 

Bạn học Hà và bạn học Trương liếc nhau một cái, rồi thay nhau lên tiếng:

 

"Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý."

 

"Tiêu tiêu túc túc, sảng lãng thanh cử."

 

"Tính như bạch ngọc thiêu do lãnh."

 

"Giảo như ngọc thụ lâm phong tiền!"

 

"..."

 

Hai người họ gần như trích dẫn hết tất cả các câu thơ tán dương mỹ nam cổ đại, thể hiện rõ tố chất văn chương của sinh viên khoa Ngữ Văn năm nhất.

 

Rõ ràng, chỉ cần không phải đối diện với Lộ Tranh, hai người họ liền trở nên hoạt bát hơn hẳn, nói cũng nhiều hơn.

 

"Các cậu nói quá rồi." Hướng Tình thay Lộ Tranh khiêm tốn một câu.

 

"Có gì mà quá chứ?" Bạn học Hà không đồng tình, nghiêm túc nhìn cô: "Hướng Tình, chẳng lẽ cậu cảm thấy anh trai cậu không phù hợp với những câu thơ vừa rồi sao?"

 

Ưm… Hướng Tình sờ cằm suy nghĩ một chút, cảm thấy đúng là khá phù hợp.

 

Dù sao, thơ ca cổ cũng giống như hội họa thời xưa, thiên về lối biểu ý hơn là tả thực, chú trọng thần thái khí chất hơn là miêu tả ngoại hình. Chính vì thế, lại càng hợp với khí chất của một người dường như luôn tách biệt khỏi dòng chảy của xã hội như Lộ Tranh.

 

Nhìn thấy bầu không khí sôi nổi như vậy, cuối cùng cũng có người không kìm được mà tò mò hỏi: "Có ảnh không?"

 

Bọn họ muốn xem xem, người anh trai này rốt cuộc là tiên nhân phương nào!

 

Ảnh chụp ấy à, đương nhiên là có.

 

Dù sao gần đây Hướng Tình cũng đã mở khóa kỹ năng chụp ảnh, hễ thấy bố cục đẹp là cô lập tức rút điện thoại ra chụp Lộ Tranh một cái "tách" ngay. Ban đầu Lộ Tranh còn phản ứng theo kiểu giật mình, nhưng sau đó đã chuyển sang bình thản đối mặt, đủ thấy số lần cô chụp nhiều đến mức nào.

 

Dù không phải tấm nào cũng được giữ lại, nhưng số lượng ảnh chắc chắn không ít.

 

Nhưng... Hướng Tình chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn chỉ tìm ra một tấm ảnh chụp từ phía sau để tạm đưa cho mọi người xem.

 

Nói là vậy, nhưng ảnh mà Hướng Tình giữ lại tất nhiên đều có lý do. Trong bức ảnh này, Lộ Tranh đang bước đi dưới hàng cây ven đường, ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ lá rải xuống người anh, tạo nên hiệu ứng ánh sáng vô cùng ấn tượng. Hơn nữa, Lộ Tranh lại cao ráo, đôi chân dài, tỉ lệ cơ thể xuất sắc, tư thế đi đứng lại rất đẹp, dù chỉ là một bóng lưng cũng toát lên bầu không khí và cảm giác đầy chất chuyện kể.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù không thấy mặt, người ta cũng có thể cảm nhận rằng chắc chắn anh là một chàng trai đẹp trai.

 

Hoặc có lẽ, chính vì không thấy mặt, nên mới để lại cho mỗi người một khoảng không để tưởng tượng.

 

Có người còn trực tiếp hỏi Hướng Tình còn khuyết vị trí chị dâu hay không.

 

Các bạn học chỉ đùa vui thôi, nhưng câu hỏi đó lại khiến Hướng Tình thoáng ngẩn người, bất giác nhớ lại khoảnh khắc chia tay ở cổng trường cùng suy đoán trong lòng mình.

 

Lộ Tranh... Lộ Tranh có thể nào có chút tình cảm nào vượt qua ranh giới tình bạn với cô không?

 

Dù đã mơ hồ nghĩ về điều đó vô số lần, nhưng khi suy nghĩ ấy cuối cùng hiện lên rõ ràng trong đầu, Hướng Tình vẫn cảm giác như nghe thấy một tiếng "ầm" vang trời, chấn động đến mức tâm hồn cô rung chuyển dữ dội.

 

Giữa nơi im lặng, trời long đất lở.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Sau tối hôm đó, những chuyện xảy ra tiếp theo Hướng Tình đã không còn nhớ rõ nữa. Cô cứ ở trong một trạng thái kỳ diệu, đầu óc dường như nghĩ rất nhiều thứ, mà lại như chẳng nghĩ gì cả, mặc cho những con sóng trong lòng dâng lên rồi hạ xuống.

 

Mãi đến khi buổi họp lớp kết thúc, bạn học Hà lay vai cô gọi, Hướng Tình mới giật mình hoàn hồn: "A... Kết thúc rồi à?"

 

"Cậu nghĩ gì mà nhập tâm thế?" Bạn học Hạ bật cười hỏi.

 

Hướng Tình lắc đầu, cẩn thận che giấu cảm xúc bí mật của mình, đứng dậy nói: "Vậy chúng ta cũng đi thôi."

 

Vừa khai giảng, tân sinh viên đều hoạt động theo nhóm ký túc xá, nên Hướng Tình đảo mắt nhìn quanh, thấy chỉ còn ba người bọn họ, bèn hỏi: "Người kia đâu rồi?"

 

"Cậu quan tâm làm gì?" Bạn học Hạ bĩu môi, "Có khối người muốn đi cùng cậu ta."

 

Tìm được "thuộc hạ" mới rồi sao? Hướng Tình cũng chẳng thấy bất ngờ.

 

Trước đây, nguyên chủ vốn được nhà họ Hướng cố ý nuôi dưỡng thành kiểu tính tình kiêu ngạo vô tri, bên cạnh cũng có một nhóm "tay sai thuộc hạ" vây quanh. Chỉ là nguyên chủ ngây thơ, chẳng biết gì cả, nhưng cô gái tên Thiến Thiến kia thì rõ ràng hiểu rất rõ, hơn nữa cũng rất thích dùng tiền để mua chuộc những kẻ đó.

 

Mỗi người một chí hướng, đúng là không cần bận tâm làm gì.

 

Về đến ký túc xá, Thiến Thiến đã về trước rồi, bên cạnh còn có ba cô gái cùng lớp đang vây quanh, bàn luận về đống mỹ phẩm trên bàn cô ta.

 

Nhìn thấy bọn họ quay lại, Thiến Thiến lập tức hếch cằm, lộ ra vẻ mặt đắc ý, lớn tiếng nói: "Mẹ tôi bảo rằng, ra ngoài không giống ở nhà, phải hòa đồng với bạn bè. Nếu các cậu đã là bạn tôi, thì tôi tất nhiên cũng không bạc đãi mọi người. Đống đồ trên bàn này, các cậu có thể tùy ý chọn một món."

 

"Thật sao?" Ba cô gái hơi ngạc nhiên, nhưng cũng có chút bất an.

 

Dù sao thì đống đồ trên bàn đều là hàng hiệu, lại còn nguyên tem. Nhận món quà này tuy thích thật, nhưng lại quá đắt đỏ, khó mà đáp lễ được.