Cơ thể con người vốn là phàm thai, nó không chỉ ngăn cách con người với linh giới, khiến hầu hết mọi người không thể thấy được bản chất thực sự của thế gian này, mà đồng thời cũng bảo vệ họ khỏi sự xâm hại của sát khí và tạp khí.
Trừ khi ai đó đang ở trong một cục diện phong thủy đặc biệt, nếu không thì sát khí thông thường rất khó ảnh hưởng đến người bình thường.
Ngay cả khi có ai đó đi ngang qua một vùng sát khí, nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy hơi lạnh lẽo, phơi nắng một chút là xong, hoặc gặp chút xui xẻo nho nhỏ, nhưng không có gì nghiêm trọng cả.
Vì vậy, nếu sát khí thực sự quấn lấy khí vận của một người bình thường, thì chắc chắn không phải ngẫu nhiên.
Tuy nhiên, Hướng Tình cũng không có hứng thú tìm hiểu ngọn ngành. Nếu đã biết rằng luồng sát khí này có thể khiến Thiến Thiến mang lại phiền phức cho mình, vậy thì… chỉ cần trực tiếp giải quyết nó là xong.
Giờ đây, kỹ thuật thanh tẩy sát khí của cô đã được rèn luyện thành thạo. Trường hợp như của Thiến Thiến, sát khí chỉ vừa mới vương vào khí vận, chưa bám sâu. Cô chỉ cần vẫy tay một cái là có thể gỡ bỏ, đảm bảo không ảnh hưởng đến khí vận của Thiến Thiến, cũng không để lại chút tàn dư nào.
Hướng Tình nắm lấy luồng sát khí, quan sát một hồi, đã có thể xác nhận rằng đây là sát khí tự nhiên, không có ai đứng sau thao túng. Sau đó, cô nhẹ nhàng búng tay, để tan biến nó trong không khí.
Bây giờ không cần thiết phải để khí vận của cô hấp thụ những thứ này nữa, nếu ăn nhầm đồ hỏng thì sao?
Cô không hề nhận ra rằng, ngay khi sát khí bị tiêu trừ, cơ thể Thiến Thiến lại run lên một cái.
Ánh mắt cô ta nhìn Hướng Tình càng lúc càng chất chứa sợ hãi.
Dù từ trước đến nay, Hướng Tình chưa từng làm gì cô ta, về sau chắc chắn cũng không, nhưng Thiến Thiến sẽ không bao giờ tin điều đó. Trong lòng đầy hoảng loạn, cô ta muốn đi hỏi Hướng Tình cho rõ, nhưng lại không dám trực tiếp nói ra, chỉ có thể tự mình xoắn xuýt trong sự bất an.
Cuộc giao phong ngầm này không ai hay biết. Sau một ngày huấn luyện quân sự, khi Hướng Tình đang chuẩn bị cùng bạn cùng phòng đi đến căng tin mua cơm, cô nhận được cuộc gọi từ Lộ Tranh.
"Huấn luyện kết thúc chưa?" Bên đầu dây kia, giọng anh trầm ổn: "Anh thấy mọi người đã giải tán rồi."
Hướng Tình lập tức nhíu mày: "Anh đang ở trường à?"
"Ừ." Lộ Tranh nhìn qua cửa xe, nói: "Anh đang đậu xe dưới ký túc xá của em."
"Em đến ngay!" Cô vội vàng cúp máy, giải thích với bạn cùng phòng vài câu rồi chạy như bay về phía ký túc xá. Chỉ là, khi sắp đến nơi, bước chân cô đột nhiên chậm lại.
Bởi vì cô bất chợt nhớ đến bí mật mà mình đã giải mã được vào đêm qua.
Hướng Tình vẫn chưa suy nghĩ xong về cách đối diện với chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lộ Tranh thích cô. Chuyện này chắc chắn không phải do cô tự ảo tưởng. Còn về phía Hướng Tình… Sau khi biết được bí mật đó, cô không những không cảm thấy khó chịu hay bài xích, mà thậm chí còn có chút vui mừng, hạnh phúc. Nhìn thái độ cô như vậy, cũng đã rõ lòng cô hướng về đâu.
Nhưng, có thiện cảm với nhau là một chuyện, có thể ở bên nhau hay không lại là chuyện khác.
Lộ Tranh có những băn khoăn của anh, cô cũng có những suy tư của mình.
Bức màn mỏng như sương đêm qua đã bị một làn gió thổi tan, nay lại lần nữa bao phủ giữa họ.
Theo lý mà nói, nếu Lộ Tranh không chủ động đề cập, thì Hướng Tình cũng có thể tiếp tục giả vờ như chưa biết gì. Nhưng cô không chắc liệu mình có thể duy trì dáng vẻ bình thản trước mặt anh hay không.
Nếu Lộ Tranh vẫn điềm tĩnh như trước, còn cô lại lộ ra sơ hở, chẳng phải là cô sẽ thua sao?
Mang trong lòng những suy tính ấy, bước chân cô càng ngày càng chậm. Nhưng ký túc xá rất gần, cuối cùng cô vẫn nhìn thấy chiếc xe dừng trước cổng. Hướng Tình đang cố điều chỉnh tâm trạng, suy nghĩ xem nên dùng thái độ nào để đối mặt với Lộ Tranh. Nhưng ngay lúc đó, cửa xe đã mở ra. Lộ Tranh bước xuống, đi thẳng về phía cô.
Cô không dám nhìn thẳng vào anh, ánh mắt chỉ dám đảo loạn khắp nơi, rồi vô tình rơi vào hộp cơm giữ nhiệt trên tay anh.
"Đó là gì vậy?" Cô chăm chú nhìn chằm chằm vào hình vẽ hoạt hình trên hộp cơm, hỏi một cách không tự nhiên.
"Canh sườn rong biển." Lộ Tranh đáp, giọng nói trầm thấp mà bình thản: "Huấn luyện vất vả rồi, bồi bổ một chút."
Hướng Tình kinh ngạc đến mức ngây ra một lát, nhận lấy hộp cơm từ tay anh, xoay tới xoay lui nhìn một hồi, rốt cuộc vẫn không kìm được mà hỏi: "Anh đến đây chỉ để mang canh cho em à?"
Có hơi quá mức chu đáo rồi đấy?
Hơi kỳ lạ... nhưng cũng lại rất hợp lý.
Lộ Tranh chính là kiểu người như vậy. Rõ ràng, đây là một chuyện không phù hợp với hình tượng của anh.Nhưng khi anh thực sự làm nó, lại khiến người ta cảm thấy "Đúng vậy, đây chính là chuyện anh có thể làm".
Tự nhiên đến mức không thể phản bác.
Hướng Tình dẫn Lộ Tranh đến căng tin, tìm một góc yên tĩnh rồi ngồi xuống ăn cơm.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Nói là mang canh đến, nhưng hộp cơm dĩ nhiên còn có thêm các món khác. Nhờ có chức năng giữ nhiệt, nên lúc này thức ăn vẫn còn nóng. Khi nắp hộp vừa mở ra, một mùi thơm đậm đà lập tức lan tỏa, kích thích vị giác người ta ngay lập tức.
"Thơm quá."