Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 193



 

Huấn luyện cả ngày trời, bụng đang đói cồn cào, Hướng Tình không chờ thêm giây nào nữa, gắp ngay một miếng thức ăn, ăn kèm với cơm."

 

Lót dạ qua loa một chút, cô mới cảm thấy mình sống lại, sau đó mới từ từ ăn chậm lại, thưởng thức kỹ hơn.

 

Dù mới xa nhà có một ngày, nhưng khi được cảm nhận lại tay nghề quen thuộc này, trong lòng Hướng Tình bỗng dâng lên một chút cảm giác nhớ nhà. Vậy nên, vừa ăn cô vừa thao thao bất tuyệt hỏi thăm tình hình ở nhà.

 

Lộ Tranh vừa nhìn cô ăn, vừa kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi.

 

Câu trả lời của anh thường rất ngắn gọn, nhưng không hề làm giảm hứng thú trò chuyện của Hướng Tình.

 

Thấy cô thậm chí còn quan tâm đến tình trạng của mấy chậu cây ở nhà, Lộ Tranh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Anh đẩy bát canh đã múc sẵn đến trước mặt cô, cố tình nói: "Hỏi bao nhiêu chuyện, đều là hỏi người khác thế nào. Sao không hỏi anh?"

 

Hướng Tình sững người, ngước mắt nhìn anh.

 

Lộ Tranh cũng nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh, không chút né tránh. Ngược lại, chính Hướng Tình lại không dám nhìn lâu, ánh mắt cô d.a.o động, rồi trốn tránh dời đi chỗ khác. Cô lấy đũa vô thức chọc chọc vào bát cơm, ậm ừ nói: "Anh… Em không phải đã nhìn thấy rồi sao?"

 

"Ừ." Lộ Tranh cũng không tiếp tục ép cô, chỉ khẽ cười rồi nhắc nhở: "Uống canh đi."

 

Hướng Tình lén liếc anh một cái thật nhanh, sau đó vùi mặt vào bát canh. Nhưng trong đầu cô, hình ảnh con chim nhỏ xinh đẹp kia bỗng nhiên xuất hiện. Không biết bây giờ nó có màu gì rồi nhỉ?

 

"Còn em thì sao? Ở trường có chuyện gì không?" Lộ Tranh hỏi.

 

Hướng Tình lắc đầu: "Không có gì, mọi thứ đều rất suôn sẻ."

 

Còn về chuyện Thiến Thiến gây ra vài chuyện nhỏ, cô căn bản không để tâm, cũng không cảm thấy nó có thể ảnh hưởng đến mình. So với điều đó, cô quan tâm đến một chuyện khác hơn.

 

"Anh ăn cơm chưa?" Cô hỏi.

 

Lộ Tranh hơi ngập ngừng, sau đó vẫn thành thật lắc đầu.

 

Hôm nay, lần đầu tiên anh thử nấu canh, vẫn còn chút lúng túng, mất nhiều thời gian hơn dự tính. Nên đến khi canh nấu xong, anh không kịp ăn trước, chỉ vội vã mang đến đây cho kịp giờ.

 

Hướng Tình vốn đã đoán được, nhưng vẫn cảm thấy hơi bất ngờ: "Vậy sao anh chỉ mang đồ ăn cho một người?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lộ Tranh khựng lại một chút, như thể chưa từng nghĩ đến phương án này. Nhưng ngay sau đó, anh hoàn toàn không chần chừ, lập tức nói: "Được, lần sau sẽ mang phần cho cả hai."

 

Hướng Tình liền lấy thẻ ăn từ trong túi ra, đưa cho anh: "Vậy anh cứ đi mua gì đó ăn đi, không thể để anh bụng đói ngồi nhìn em ăn cơm được."

 

Thật ra, Lộ Tranh hoàn toàn có thể rời đi sau khi đưa cơm xong. Nhưng hai người đều không nhắc đến chuyện này. Như thể, chẳng ai nghĩ đến điều đó cả.

 

Lộ Tranh nhận lấy thẻ ăn, vừa quay người đi được hai bước, đã nghe thấy giọng nói nửa đùa nửa thật của Hướng Tình từ phía sau: "Lần này đừng có lén nạp tiền vào thẻ của em nữa đấy nhé..."

 

"Tạm thời sẽ không nạp." Lộ Tranh không hề có chút chột dạ, ngữ điệu điềm nhiên, thản nhiên.

 

Anh bình tĩnh quá mức, đến nỗi Hướng Tình chẳng biết nói gì thêm. Cô đành cúi đầu tiếp tục uống canh. Nói mới nhớ, hôm nay canh có vẻ hơi nhạt. Có lẽ đã cho hơi ít muối một chút. Nhưng do nguyên liệu đủ tươi ngon, nên hương vị vẫn rất thơm ngọt, không đến mức thành điểm trừ.

 

Tuy nhiên, đồ ăn mang từ nhà đến, do các đầu bếp chuyên nghiệp làm, vốn không nên có chuyện này.

 

Ở biệt thự Thuỷ Ngạn, hệ thống nhà bếp được vận hành theo quy trình đặt món trước. Ngày hôm trước, nhà bếp sẽ hỏi họ muốn ăn gì, sau đó mới chuẩn bị nguyên liệu và lên thực đơn cho ngày hôm sau.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Bởi vậy, mọi món ăn đều được nấu theo khẩu vị cá nhân, không có chuyện bất ngờ xảy ra. Hướng Tình đã sống ở biệt thự một thời gian rất lâu, bếp trưởng đã nắm rõ sở thích ăn uống của cô, không thể nào đột nhiên quên thêm muối được.

 

Hơn nữa, chỉ có món canh này nhạt hơn, còn những món khác thì không thay đổi. Điều này quá kỳ lạ.

 

Trừ khi…Món canh này không phải do phòng bếp nấu.

 

Nghĩ đến việc lúc đến Lộ Tranh đặc biệt nhấn mạnh tên món canh, sau đó nhiều lần, trực tiếp lẫn gián tiếp, khuyến khích cô uống, trong đầu Hướng Tình bỗng xuất hiện một phỏng đoán hơi hoang đường: Món canh này… có khi nào là do Lộ Tranh nấu không?

 

Nếu là trước đây, cô sẽ chỉ nghĩ thoáng qua rồi bỏ qua ngay. Nhưng bây giờ, những chuyện quá mức tưởng tượng của cô xảy ra trên người Lộ Tranh không chỉ một lần hay hai lần. Mặc dù đây chỉ là phỏng đoán, nhưng trong lòng cô đã có đến bảy, tám phần chắc chắn.

 

Vậy nên, khi Lộ Tranh bưng khay đồ ăn quay lại, cô liền nói thẳng: "Hôm nay canh rất ngon."

 

Đôi mắt Lộ Tranh sáng lên, trên mặt cũng vô thức hiện ra nụ cười nhẹ: "Nếu em thích, ngày mai anh lại mang đến."

 

"Thôi không cần." Hướng Tình cố tình tỏ ra đắn đo, rồi nói: "Nếu ngày nào anh cũng đến đưa cơm, thì số tiền trong thẻ ăn của em làm sao mà tiêu hết được?"

 

Ánh mắt Lộ Tranh thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ, như thể chợt nhận ra hai hành động của mình đang mâu thuẫn với nhau. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, anh đã lấy lại bình tĩnh, giọng điềm nhiên đáp: "Không sao, cứ từ từ tiêu. Nếu thuận lợi, em sẽ không chỉ học ở đây bốn năm, chắc chắn sẽ tiêu hết."