Trước đây, anh từng nói mình không có nhà, nhưng đó chỉ là về mặt tình cảm. Về mặt vật chất, anh chưa từng thiếu thốn bất cứ điều gì. Với kiểu người như anh, việc mua một căn hộ ở nơi mình thường xuyên lui tới là một chuyện rất bình thường. Như vậy, bất kể đi đâu, anh cũng có thể đảm bảo rằng mình luôn nhận được sự phục vụ giống như khi ở nhà.
Vậy nên, bỏ tiền mua nhà chỉ để có một nơi yên tĩnh ăn cơm, thực sự không phải là chuyện quá đáng.
Nghĩ đến căn nhà gần Trường Ninh Tự, vốn cũng được mua chỉ để tiện đi lại, Hướng Tình cũng không nói gì thêm.
Vài ngày sau, Lộ Tranh báo với cô rằng mọi thứ đã được sắp xếp xong. Từ hôm nay có thể đến đó ăn cơm. Hướng Tình chẳng hề ngạc nhiên.
Căn hộ mới của Lộ Tranh là một chung cư cao tầng, diện tích hơn 100 mét vuông. Với một gia đình ba người bình thường, chừng đó là quá dư dả. Nhưng so với biệt thự rộng lớn và những ngôi nhà có sân vườn, thì có vẻ hơi nhỏ.
Ưu điểm duy nhất là nó ở rất gần Đại học Diệp Thành, ngay ngoài cổng trường.
Diện tích căn nhà này không lớn, nên anh cũng không điều quá nhiều nhân viên đến. Anh chỉ sắp xếp một người dọn dẹp và một đầu bếp đến đây mỗi ngày, xong việc thì trở về biệt thự.
Vậy nên, khi Hướng Tình theo địa chỉ mà anh gửi đến, trong nhà chỉ có một mình anh.
Khi mở cửa, Lộ Tranh không để cô vào ngay. Anh mở giao diện quản lý của khóa vân tay, nói với cô: "Em nhập dấu vân tay trước đi."
Trước đây, nơi họ sống không cần đến những thứ này, nên đây là lần đầu tiên Hướng Tình làm chuyện này. Cô hào hứng thử mấy lần, cuối cùng đăng ký luôn cả hai ngón cái. Sau đó, Lộ Tranh đóng cửa lại từ bên ngoài, ra hiệu cho cô thử mở khóa.
"Tít—" Vòng sáng màu xanh lá nhấp nháy, cửa lập tức mở.
Từ phía sau, Lộ Tranh vươn tay kéo cửa ra, giọng nói bình thản mà tự nhiên: "Chào mừng em về nhà."
Đây là quyết định mà anh đã đưa ra vào đêm hôm đó. Nếu với anh, chỉ có nơi nào có Hướng Tình mới được gọi là "nhà", vậy thì hà cớ gì anh phải chôn chân ở biệt thự Thuỷ Ngạn, chỉ để chờ đợi cô thỉnh thoảng ghé về? Anh hoàn toàn có thể đi theo cô, tạo ra một ngôi nhà mới, một nơi mà mỗi ngày cô đều có thể quay về.
Lộ Tranh nghĩ gì, Hướng Tình không rõ. Nhưng cái nghi thức nhỏ bé này, cùng với hai chữ "về nhà", lại khiến cô cảm nhận được một cảm xúc rất đặc biệt.
Cảm xúc mà ngay cả khi sống trong biệt thự hay tiểu viện, cô cũng chưa từng có.
Vì ở những nơi đó, cô không cần tự mình mở cửa. Lúc nào cũng có người chờ sẵn trong nhà, khiến cái cảm giác riêng tư của "một mái nhà" bị giảm đi rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không giống như nơi này. Ở đây, khi cánh cửa đóng lại, dường như đây thực sự chỉ là thế giới của hai người họ.
Không có ai quấy rầy. Không có ai theo dõi. Một sự tự do và thoải mái hoàn toàn khác biệt.
Hướng Tình đi tham quan một vòng trong căn nhà, nhận thấy Lộ Tranh chỉ sắp xếp hai phòng ngủ, còn phòng còn lại được làm thành thư phòng, cảm giác này càng rõ ràng hơn. Cô quay lại phòng khách, phát hiện Lộ Tranh đã vào bếp, liền bước theo vào. Đang định mở miệng hỏi, nhưng khi nhìn thấy Lộ Tranh đang đứng trước bếp, đầu óc cô như khựng lại, quên mất mình định nói gì.
Biết rằng Lộ Tranh biết nấu canh là một chuyện, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Rất lâu trước đây, Hướng Tình từng xem một quảng cáo về đồ gia dụng nhà bếp, mời một nam minh tinh nổi tiếng làm đại diện. Toàn bộ quảng cáo được quay từ góc nhìn của người bạn gái. Ngay khi phát sóng, nó lập tức gây bão, thu hút vô số nhân viên văn phòng thành thị vốn chưa từng vào bếp đặt hàng mua sản phẩm.
Khi nam thần cởi bỏ bộ vest, khoác lên mình chiếc áo rộng rãi đậm chất gia đình, đeo tạp dề, bận rộn bên bếp chỉ để nấu cho bạn một bữa ăn. Trời ạ, ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn đó chứ?
Ít nhất thì Hướng Tình không làm được.
Cô đứng yên trước cửa bếp, lặng lẽ nhìn bóng lưng Lộ Tranh bận rộn. Tựa như tất cả những tưởng tượng đẹp nhất về chữ "nhà" đều hóa thành hiện thực trong khoảnh khắc này.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Thậm chí, Hướng Tình còn dâng lên một cảm giác thôi thúc cô bước tới, ôm lấy Lộ Tranh từ phía sau. Sau đó, anh sẽ quay đầu lại, mỉm cười và trao cho cô một nụ hôn ngọt ngào, nồng nhiệt…
Dừng lại! Ngừng suy nghĩ!
Hướng Tình xoa nhẹ vành tai và gò má, cố gắng dập tắt những hình ảnh viển vông vừa lóe lên trong đầu.
Cô nhanh chóng chuyển hướng suy nghĩ, cuối cùng miễn cưỡng kéo lại được câu hỏi mà mình định nói ngay từ đầu: "Em thấy hai phòng ngủ đều đã được chuẩn bị xong. Vậy tối nay anh có ngủ ở đây không?"
Lộ Tranh nghe vậy quay đầu lại, nhìn cô một chút, sau đó mới trả lời: "Nơi này gần công ty hơn."
Thực ra, nếu đi xe, khoảng cách cũng không khác biệt mấy. Hơn nữa, phần lớn thời gian Lộ Tranh sẽ không đến công ty, mà ở nhà chờ trợ lý mang tài liệu đến, nên lý do này hoàn toàn không thuyết phục.
Nhưng anh chỉ thuận miệng nói, Hướng Tình lúc hỏi câu này cũng không quá để ý đến lý do, nên cũng chỉ nghe qua loa.
"Vậy phòng còn lại là để dành cho em sao?"Hướng Tình lại hỏi. "Nhưng năm nhất bị bắt buộc ở ký túc xá mà."