Nhưng gương mặt Hướng Tình vẫn nóng bừng như lửa đốt.
"Em... chúng ta ra ngoài trước đi." Cô cũng không biết mình đang lắp bắp nói gì, "Trong công viên giải trí có camera giám sát không? Họ có nhìn thấy chúng ta không?"
Câu hỏi này lại nhắc nhở Lộ Tranh rằng, công viên hiện tại chưa lắp camera giám sát, nhưng quan sát họ không chỉ có một cách duy nhất. Tình huống bây giờ, anh hiển nhiên cũng không muốn bị người khác nhìn thấy, nên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hít sâu một hơi rồi nói với Hướng Tình: "Đừng động, anh đưa em ra ngoài."
Hướng Tình khẽ "ừ" một tiếng, rất nhanh sau đó phát hiện Lộ Tranh không những không buông cô ra, mà còn siết chặt hơn.
Nhưng cô lập tức hiểu ý anh, nếu mỗi người tự tìm cách thoát ra, có thể sẽ gây ra tình huống càng tệ hơn, chi bằng để Lộ Tranh ôm cô di chuyển.
Chiến lược này quả nhiên chính xác, chẳng mấy chốc hai người đã thoát khỏi không gian chật hẹp ấy.
"Phù..." Cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm.
Âm thanh này khiến họ theo bản năng nhìn nhau một cái, rồi vội vàng dời ánh mắt đi, không dám đối diện.
Khoảng cách giữa hai người đã giãn ra, nhiệt độ trên cơ thể cũng dần nguội bớt, ngay cả nhịp tim dường như cũng trở lại bình thường. Nhưng họ đều hiểu rõ, có một thứ gì đó đã hoàn toàn thay đổi.
Sau một khoảng lặng, Lộ Tranh mở miệng trước: "Đi thôi, ra ngoài trước đã."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Ừ." Hướng Tình nhẹ nhàng đáp lại.
Lộ Tranh bước lên trước hai bước, do dự một lát, cuối cùng vẫn quay lại, nắm lấy tay Hướng Tình, dịu giọng dặn dò: "Cẩn thận chút."
Hướng Tình không trả lời, nhưng cũng không rút tay ra, chỉ lặng lẽ đi theo anh. Hai người chọn những con đường vắng vẻ mà đi, rất nhanh đã rời khỏi "Địa ngục Thiết thụ". Họ không đi xuống tầng tiếp theo mà quay trở lại khu văn phòng.
Thoát khỏi môi trường kia, bầu không khí dường như cũng thay đổi rất nhiều, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Lộ Tranh vẫn không buông tay cô, mà hỏi: "Trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta về nhà luôn đi. Có cần chào hỏi bạn học của em không?"
Câu nói này thoạt nhìn như đang hỏi ý cô, nhưng thực ra lại không hề cho cô lựa chọn.
Họ vẫn còn nhiều điều chưa nói hết, nơi đó cũng không phải chỗ thích hợp để nói chuyện. Lộ Tranh muốn về nhà làm gì, Hướng Tình đương nhiên hiểu rõ. Cô cúi đầu, không nhìn anh, chỉ rút điện thoại từ túi ra, nói khẽ: "Em nhắn tin cho họ."
Gửi tin nhắn xong, hai người liền đi thẳng đến bãi đỗ xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hướng Tình vừa định mở cửa ghế sau, thấy Lộ Tranh đã trực tiếp vào ghế lái, không khỏi ngẩn người: "Anh tự lái sao?"
Lộ Tranh đáp: "Anh đã lấy bằng lái rồi."
Chuyện anh học lái xe, Hướng Tình cũng biết. Nhưng thời gian qua cô bận rộn với kỳ huấn luyện quân sự, không có thời gian quan tâm, không ngờ anh lại thi xong nhanh như vậy. Trên xe không có tài xế, điều này khiến cô vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa cảm thấy căng thẳng. Do dự một lát, cuối cùng cô mở cửa ghế phụ lái.
Khoang xe cũng là một không gian chật hẹp và khép kín, tuy không đến mức dán sát nhau như khi ở trong Địa ngục Thiết thụ, nhưng vẫn đủ để khiến người ta không được tự nhiên.
Cánh cửa xe vừa đóng lại, thế giới dường như thu nhỏ lại trong không gian này. Không khí trong xe dần trở nên vi diệu, Hướng Tình vội mở cửa sổ, để gió từ bên ngoài lùa vào, đồng thời cố gắng duy trì tư thế nhìn ra ngoài, tuyệt đối không quay đầu lại, tránh bất kỳ sự giao tiếp nào có thể xảy ra.
May mà Lộ Tranh đang lái xe, cũng không có ý định nói gì trên đường.
Xe chạy rất ổn định, cảnh vật bên ngoài dần trở nên quen thuộc. Hướng Tình c.ắ.n nhẹ môi, phát hiện con đường họ đang đi không phải hướng về biệt thự Thuỷ Ngạn, mà là đến Đại học Diệp Thành.
Theo lý thuyết, biệt thự rộng rãi hơn, có nhiều nhân viên phục vụ, ở đó tiện lợi hơn nhiều. Bây giờ cô cũng đang trong kỳ nghỉ, đáng lẽ phải về đó. Nhưng Lộ Tranh lại không hề do dự mà chọn về căn hộ nhỏ hơn, không có ai phục vụ. Hướng Tình nhìn ra được, nhưng không vạch trần điều đó.
Xe dừng lại, hai người không hẹn mà cùng lên lầu.
"Cạch." Tiếng khóa cửa vang lên sau lưng. Hướng Tình đứng ở lối vào, cơ thể hơi căng cứng, vô thức xoay người. Nhưng chưa kịp đứng vững, ngay giây tiếp theo, cô đã bị kéo vào vòng tay quen thuộc.
Hơi thở mát lành như gió của Lộ Tranh lập tức bao phủ lấy cô.
Lại là một cái ôm thật chặt, quen thuộc đến mức khiến Hướng Tình dần dần thả lỏng. Cô đưa tay, nắm lấy vạt áo bên hông anh.
Trong khoảnh khắc đó, họ dường như lại trở về không gian chật hẹp trong Địa ngục Thiết thụ.
Hơi nóng đã lắng xuống, nhịp tim đã bình ổn, khoảng cách đã kéo giãn... nhưng tất cả dường như đều quay trở lại thời điểm ấy.
Tương truyền, khi Thượng Đế tạo ra con người, vốn dĩ họ được tạo thành từng đôi một. Nhưng khi giáng trần, họ lại bị chia cắt, vì thế cả đời luôn kiếm tìm nửa kia phù hợp nhất của mình. Chỉ khi tìm thấy người ấy, họ mới có thể thực sự trọn vẹn.
Giây phút này, Lộ Tranh và Hướng Tình dường như đều chìm đắm trong cảm giác trọn vẹn không thể diễn tả bằng lời.
Bình yên, thư thái, thoải mái. Như đang lướt trên mây, lại tựa hồ phiêu du trong gió. Từ thể xác đến tâm hồn đều hoàn toàn thả lỏng, tự do không giới hạn.