Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 210



 

Không biết đã qua bao lâu, ánh sáng ngoài trời dần nhạt đi, thành phố lên đèn.

 

Những vì sao lưa thưa và ánh đèn rực rỡ thay thế bầu trời xanh và ban ngày rạng rỡ, phản chiếu qua ô cửa, như một tấm phông nền sâu thẳm huyền bí, khiến màn đêm thêm phần yên tĩnh. Không gian trong nhà bị bóng tối bao trùm, che khuất dáng hình và đường nét của con người, nhưng lại càng khuyến khích lòng dũng cảm và quyết tâm sâu trong họ.

 

"Tình Tình." Lộ Tranh khẽ gọi tên cô.

 

Hướng Tình khẽ hừ một tiếng bằng âm mũi, xem như trả lời.

 

Lộ Tranh vốn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này, dường như không cần thiết nữa. Cuối cùng, anh chỉ nói: "Cảm ơn em đã nhìn thấy và chấp nhận một người nhàm chán, tẻ nhạt và vô vị như anh."

 

Nghe xong câu này, Hướng Tình khẽ cựa quậy.

 

Cảm nhận được động tác của cô, Lộ Tranh theo phản xạ siết chặt vòng tay hơn. Mãi đến khi Hướng Tình vỗ nhẹ lên cánh tay anh, anh mới từ từ buông lỏng, để cô có thể ngẩng đầu lên từ lòng anh.

 

Trong phòng không bật đèn, nhưng nhờ ánh sáng lờ mờ từ ngoài cửa sổ, Hướng Tình vẫn có thể lờ mờ thấy được đường nét khuôn mặt Lộ Tranh.

 

Cô giơ một tay lên, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt anh, đầu ngón tay chạm qua đường chân mày, sống mũi, cuối cùng dừng lại trên môi. Cô khẽ bật cười: "Anh Lộ Tranh, có phải anh đang hiểu lầm chính mình không?"

 

Lộ Tranh định nói là không, nhưng đầu ngón tay cô đã đặt lên môi anh, như thể đã niêm phong lại, khiến anh không thể lên tiếng, chỉ có thể im lặng.

 

"Anh có biết anh trong mắt người khác trông như thế nào không?" Hướng Tình lại hỏi.

 

Lộ Tranh khẽ lắc đầu. Ngoài Hướng Tình ra, anh không quan tâm bất cứ ai nghĩ gì về mình, nên không cần phải biết.

 

"‘Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Tiêu tiêu túc túc, sảng lãng thanh cử. Tính như bạch ngọc thiêu do lãnh. Giảo như ngọc thụ lâm phong tiền.’" Hướng Tình chậm rãi đọc từng chữ trong bài thơ cổ ca ngợi mỹ nam tử, rồi mới nói: "Đây là lời khen mà bạn cùng phòng của em dành cho anh."

 

Lộ Tranh nghe ra ý cười trêu chọc trong giọng cô, anh cúi mắt nhìn cô một lúc, cuối cùng mới mở miệng hỏi: "Còn em thì sao?"

 

Lúc nói, môi anh khẽ lướt qua đầu ngón tay cô, như một nụ hôn nhẹ đầy mập mờ.

 

"Em à?" Hướng Tình nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi nói: "Em thấy anh là người dù có đứng trong đám đông đông đúc và ồn ào đến đâu, cũng có thể được nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên."

 

Sợi dây trong lòng Lộ Tranh như bị câu nói này chạm đến, rung động nhè nhẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Anh không kìm được mà giơ tay vuốt ve gò má cô, rồi cúi đầu, trán chạm vào trán cô, chóp mũi lướt nhẹ qua chóp mũi cô, thân mật khẽ cọ vào nhau. Anh muốn nói rằng mình không tốt đến thế, đâu đâu cũng có khuyết điểm. Nhưng cuối cùng, anh chẳng nói gì cả, chỉ dùng hành động này để truyền đạt sự ngưỡng mộ và quyến luyến trong lòng.

 

Dù ấn tượng đó chỉ là hiểu lầm của Hướng Tình, Lộ Tranh cũng sẵn sàng vì cô mà trở thành con người như thế.

 

Từ nay về sau, ánh mắt cô sẽ luôn đặt lên anh đầu tiên, đây là một cám dỗ thế nào chứ!

 

Hai người cứ lặng lẽ tựa vào nhau như vậy một lúc lâu. Bàn tay Lộ Tranh từ má cô dần dần trượt xuống sau gáy, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, rồi khẽ siết lấy sau cổ.

 

Hành động này giống như một câu hỏi thầm lặng.

 

Hướng Tình không từ chối. Vì thế, Lộ Tranh cúi thấp hơn, hơi thở hòa quyện, định tìm kiếm một nụ hôn ngọt ngào.

 

Nhưng đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, dường như cũng phá tan bầu không khí mập mờ vô hình giữa hai người.

 

Bản nhạc chuông vốn dĩ rất êm tai, nhưng lúc này, lại nghe chói tai đến lạ.

 

Hướng Tình giật mình, thoát ra khỏi vòng tay Lộ Tranh. Lần này, anh không giữ cô lại như trước.

 

Cơn gió thu đêm muộn lùa vào qua cửa sổ hé mở, len lỏi qua khoảng cách giữa họ, mang theo hơi lạnh thoang thoảng, cũng cuốn đi một chút tiếc nuối và man mác khó tả trong lòng.

 

"Hình như là điện thoại của em." Một lúc sau, Hướng Tình mới bừng tỉnh, lấy điện thoại từ túi ra.

 

Cuộc gọi đến từ bạn học Hà. Các bạn cô đã kết thúc trải nghiệm trong công viên giải trí chủ đề kinh dị, có lẽ không thấy tin nhắn của cô nên gọi điện hỏi cô đang ở đâu, giục cô ra ngoài tập hợp để cùng đi ăn tối.

 

Là một người điển hình của vùng Đông Bắc, bạn học Hà nói chuyện rất lưu loát, mỗi lần mở miệng là một tràng dài không ngừng, không để ai chen vào. Nhưng hôm nay, kiểu nói chuyện này lại rất hợp lý. Khi cô ấy tuôn một tràng xong, Hướng Tình cũng đã lấy lại bình tĩnh.

 

Cô nhẹ nhàng đáp: "Tôi ra sớm hơn mọi người, nhắn tin cho mọi người xong thì về nhà luôn. Bữa tối tôi không đi nữa, mọi người ăn vui vẻ nhé."

 

"Thật sự không đến sao?" bạn học Hà tiếc nuối hỏi, "Đang rất náo nhiệt đấy."

 

"Thật sự không đi." Giọng Hướng Tình kiên định.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.