Môi trường trưởng thành của Lộ Tranh hoàn toàn khác với những người bình thường, điều đó khiến anh có một sự lệch pha vi diệu trong cảm xúc.
Khi những thiếu niên khác bước vào tuổi dậy thì, tò mò về người khác giới, háo hức khám phá tình yêu, thì Lộ Tranh lại chìm trong một tương lai đầy tiêu cực và bi quan. Anh trưởng thành theo quỹ đạo vốn có, làm những gì mình cần làm, nhưng không thực sự tin rằng tất cả những điều đó sẽ mang lại kết quả.
Trải nghiệm này giúp anh có được sự trưởng thành và điềm tĩnh vượt xa những người cùng lứa, nhưng đồng thời, cũng khiến anh đ.á.n.h mất vĩnh viễn những cảm xúc mà người khác coi là điều hiển nhiên.
Đến khi gần ba mươi tuổi, trong khi hầu hết mọi người đã dần chín chắn, xây dựng sự nghiệp và bước vào hôn nhân, thì lúc ấy, Lộ Tranh mới vừa chạm ngõ của cảm xúc, thậm chí còn non nớt hơn cả một cậu thiếu niên mới lớn.
Khi cuối cùng anh cũng gặp được người định mệnh của mình, Lộ Tranh giống như một ngọn lửa bùng cháy, chỉ muốn bất chấp tất cả để tiến đến gần cô, không quan tâm đến đúng sai hay chừng mực.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Nhưng trớ trêu thay, tình cảm mãnh liệt ấy lại bị giam cầm trong vỏ bọc của một người đàn ông trầm ổn và chín chắn, bị chính anh gắt gao kìm hãm.
Anh giống như một cánh đồng hoang vào mùa đông, bề ngoài trông khô cằn, lạnh lẽo, nhưng chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể thiêu rụi tất cả.
Mà tia lửa ấy, thậm chí còn xuất phát từ chính cơ thể anh, giống như một ngọn núi lửa ngủ yên, tưởng chừng đã tắt, nhưng thực chất chỉ là chôn giấu dòng dung nham sâu hơn một chút. Đến một ngày không thể kìm nén được nữa, nó sẽ bùng nổ.
Nhưng người anh đang ôm trong lòng lúc này, là bảo vật mà anh đã dành mười tám năm để tìm kiếm, không ngừng kiếm tìm, cuối cùng mới có thể tìm thấy. Vì thế, anh vẫn tiếp tục kiềm chế, không dám có một chút mạo phạm hay vội vàng.
Nhưng rốt cuộc, anh còn có thể chịu đựng bao lâu nữa, chính Lộ Tranh cũng không biết.
Hướng Tình bị tiếng chuông báo thức đ.á.n.h thức.
Cô gần như hoảng hốt bật dậy khỏi giường, định xuống giường mặc quần áo, nhưng ngay lập tức sực nhớ ra, huấn luyện quân sự đã kết thúc, cô cũng đang trong kỳ nghỉ, không cần phải dậy sớm nữa.
Thế là cô tắt báo thức rồi nằm xuống trở lại.
Nhưng lần này, cô không thể ngủ được nữa. Nhắm mắt lại, những hình ảnh của đêm qua lập tức ùa về, cái ôm của Lộ Tranh, lời tỏ tình của anh, nụ hôn của anh, và cả khao khát mãnh liệt không thể che giấu của anh.
Hướng Tình hít một hơi thật sâu, cảm thấy nóng bức, liền đá chăn ra.
Rồi đột nhiên, cô nghĩ đến một vấn đề: Đêm qua cô đã về phòng ngủ bằng cách nào?
Cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Hình như Lộ Tranh cứ ôm cô mãi, hai người cuộn lấy nhau trên ghế sofa một lúc lâu, rồi… Ban đầu cô còn cảm thấy khó chịu vì những động tác nhỏ của anh, nhưng sau đó, cơn buồn ngủ ập đến, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chắc là Lộ Tranh đã đưa cô về phòng? Nhưng sao cô lại chẳng nhớ gì cả!
Hướng Tình không thể tin nổi.
Một người sống sờ sờ như cô bị khiêng từ phòng khách về phòng ngủ mà hoàn toàn không có cảm giác gì, rốt cuộc cô đã ngủ say đến mức nào chứ?
Hơn nữa… Lộ Tranh đã đưa cô về bằng cách nào? Bế sao? Cánh tay anh mạnh mẽ thật, dù chân vừa mới hồi phục không lâu nhưng thể lực vẫn tốt đến mức ấy… Khoan đã! Mình đang nghĩ cái gì vậy?!
Hướng Tình quẫy đạp vài cái, đá văng chiếc chăn ra xa, lăn qua lăn lại trên giường, vẫn không thể nào bình tâm lại, đành đứng dậy.
Khi mở cửa phòng, cô còn cẩn thận lén lút, sợ nếu Lộ Tranh chưa tỉnh dậy thì mình sẽ làm anh thức giấc. Nhưng ai mà ngờ, ngay khi cửa vừa mở, cô lại thấy một Lộ Tranh to đùng đang ngồi co ro trước cửa phòng mình!
Nếu không phải cô cẩn thận, có khi đã đạp trúng anh rồi.
"Anh làm gì ở đây?" Cô vịn vào khung cửa, kinh ngạc hỏi.
Cơ thể Lộ Tranh cứng lại một chút, ánh mắt hơi lảng tránh, giọng nói trầm thấp: "Anh ngủ không được, nên ngồi đây một lúc."
Thực ra, không phải là ngủ không được, mà là không dám ngủ, cũng không nỡ ngủ. Những chuyện xảy ra hôm nay giống như một con tàu trật bánh, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của anh, nhưng lại đẹp đẽ như một giấc mơ, chân thực đến mức không dám tin. Anh sợ nếu mình nhắm mắt lại, giấc mơ này sẽ biến mất.
Thà rằng cứ ngồi ở đây, lắng nghe từng tiếng động khẽ khàng từ bên trong phòng, đếm từng giây từng phút trôi qua, để khắc ghi khoảnh khắc này vào sâu trong lòng.
Nhưng những suy nghĩ ấy, khi thốt ra chỉ vỏn vẹn thành một câu ngắn gọn.
Hướng Tình: "…"
Cô có chút muốn phàn nàn, nếu đã ngủ không được, nhà rộng như vậy, sao phải ngồi ngay đây? Nhưng sâu trong lòng, cô mơ hồ hiểu được tại sao anh lại muốn ở ngay ngoài cửa phòng mình.
Có lẽ chỉ đơn giản là muốn ở gần cô hơn một chút.
Thực ra, lúc đó cô đã ngủ say, hoàn toàn không biết gì cả. Chính anh là người đã bế cô về phòng. Nếu lúc ấy Lộ Tranh không rời đi, mà ở lại trong phòng, ngồi bên mép giường hay thậm chí là trực tiếp ngồi trên giường cũng chẳng ai ngăn cản anh được.
Nhưng anh đã không làm vậy.