Có lẽ, người không chuẩn bị tinh thần hôm nay không chỉ có cô, mà cả anh cũng vậy.
Có khi, ngay cả lời tỏ tình anh cũng chưa từng nghĩ đến. Nhưng sự việc cứ thế vượt khỏi tầm kiểm soát, trôi đi như vũ bão, đưa họ đến tận thời điểm này. Đó là lý do mà giờ đây, anh chẳng biết phải nói gì.
Nhân sinh tình tự quả thực rất kỳ diệu.
Ban đầu, Hướng Tình cũng có chút căng thẳng và bối rối. Nhưng khi cô nhận ra sự bối rối của Lộ Tranh, dường như cô lập tức nắm được thế chủ động, trở nên bình tĩnh hơn.
"Không biết nói gì à? Vậy thì nói thử xem, anh bắt đầu thích em từ khi nào?" Cô nhìn thẳng vào mắt Lộ Tranh, mỉm cười hỏi.
Trong đáy mắt Lộ Tranh thoáng qua một tia bối rối, vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y cô. Hàng mi dài khẽ run rẩy như muốn né tránh, nhưng cuối cùng, anh vẫn giữ vững ánh mắt, nhìn cô thật sâu.
"Anh cũng không biết." Giọng nói của anh rất nhẹ, như thể sợ đ.á.n.h thức điều gì đó mong manh, "Bất giác, đến khi nhận ra thì em đã ở đây rồi."
Anh nắm lấy tay Hướng Tình, đặt lên n.g.ự.c mình.
Ngón tay cô khẽ co lại.
Dưới lòng bàn tay cô là nhịp tim Lộ Tranh đập mạnh như trống trận, từng nhịp lại càng dồn dập hơn. Bên tai cô vang lên giọng nói trầm thấp, khàn khàn như tiếng đàn cello mê hoặc lòng người: "Tâm hề ái hĩ, hà bất vị hĩ? Trung tâm tàng chi, hà nhật vong chi!" (Lòng này yêu thương biết mấy, sao có thể không thổ lộ? Đã khắc sâu trong tim, làm sao có thể quên?)
Khoảnh khắc ấy, Hướng Tình như bị ánh mắt anh bao trùm, vây kín, nhấn chìm vào một cơn choáng nhẹ ngọt ngào.
Cô khẽ khàng nhắm mắt lại, hơi thở cũng trở nên nhẹ bẫng, cơ thể vô thức nghiêng về phía Lộ Tranh. Cô phải dùng tay còn lại chống lên vai anh để giữ vững khoảng cách giữa hai người.
"Vậy thì…" Giọng cô trầm thấp, mang theo chút mơ hồ, như thể ý chí cũng sắp không còn vững vàng, "Anh thích em vì điều gì?"
Những lời yêu vốn là thanh âm dễ làm người ta đắm chìm nhất trên thế gian này.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Huống hồ, từng câu nói của Lộ Tranh đều xuất phát từ tận đáy lòng.
"Em không nên hỏi câu này." Anh cúi mắt, chăm chú nhìn cô, "Em thông minh như vậy, bình tĩnh như vậy, luôn biết rõ mình muốn gì và làm thế nào để đạt được… Em đã biết từ lâu rằng anh thích em, đúng không?"
Hướng Tình không nhịn được mà nở nụ cười, trong mắt lấp lánh vẻ đắc ý và vui sướng.
Lộ Tranh không kìm được mà cúi đầu, đặt một nụ hôn lên mắt cô.
Hướng Tình theo phản xạ khép mắt lại. Đôi mi như trở nên nặng trĩu, không thể nâng lên, nhưng cũng vô cùng nhạy cảm, có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại và dịu dàng chạm xuống, tựa như một cánh chuồn chuồn lướt qua mặt nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi hơi ấm ấy rời đi, cô không tự chủ được mà hơi ngửa đầu lên, như một sự lưu luyến không lời.
Hoặc cũng có thể là một sự đòi hỏi nhiều hơn.
Yết hầu Lộ Tranh khẽ chuyển động hai lần, cuối cùng vẫn không nhịn được, cúi xuống, nhẹ nhàng chạm môi cô.
Rồi lại một lần nữa.
Không biết từ khi nào, bàn tay còn lại của Lộ Tranh đã lướt dọc theo tấm lưng của Hướng Tình, từ từ di chuyển lên trên, cuối cùng giữ chặt lấy gáy cô, khiến nụ hôn càng trở nên sâu hơn. Anh c.ắ.n nhẹ lên môi cô, hôn từng chút một, cuồng nhiệt đến mức không để lại một khoảng trống nào. Khi cô vô thức hé môi để đổi hơi, anh liền lấn sâu hơn, chiếm lấy tất cả vị ngọt của cô.
Hướng Tình cố gắng tránh né sự chiếm đoạt nhiệt tình này, cơ thể cong lên như một cánh cung căng chặt, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự áp đảo của anh.
Cuối cùng, trong một khoảnh khắc, cô mất thăng bằng, ngã xuống, chìm sâu vào chiếc ghế sofa mềm mại. Cả đầu óc cô quay cuồng như thể bị cuốn vào một cơn xoáy không cách nào thoát ra, chỉ có thể thả trôi theo dòng nước, chìm xuống vùng sâu thẳm không ai chạm tới.
Chỉ đến khi lồng n.g.ự.c không còn chút dưỡng khí nào, Hướng Tình mới được buông ra.
Cô giống như một người vừa thoát khỏi c.h.ế.t đuối, vội vàng hít thở từng ngụm lớn, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt. Phải mất một lúc sau, cô mới ý thức được tình cảnh hiện tại của mình.
Cơ thể Hướng Tình cứng đờ lại, theo phản xạ muốn rời đi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô đã bị Lộ Tranh giữ chặt.
"Đừng động." Giọng anh khàn đặc đến mức gần như không thể nghe rõ, hơi thở nóng rực phả lên da cô, mang theo sự kiềm chế mạnh mẽ. "Anh sẽ không làm gì cả, Tình Tình, để anh ôm em một lúc thôi."
Hướng Tình tin vào lời hứa ấy, cô lặng lẽ nằm yên.
Lộ Tranh ôm lấy cô, cố gắng điều hòa nhịp thở của mình. Nhưng chỉ một lát sau, anh lại vô thức đặt môi lên làn da mịn màng nơi cổ cô, chạm khẽ, mơn trớn, c.ắ.n nhẹ rồi lại dịu dàng an ủi bằng đầu lưỡi làm cô vừa ngứa, vừa đau.
Hướng Tình không nhịn được mà hít vào một hơi. Thấy vậy, Lộ Tranh ngoan ngoãn dừng lại.
Nhưng chưa được bao lâu, anh lại lặp lại hành động cũ.
Hướng Tình có cảm giác mình như một con búp bê vải lớn, mặc cho Lộ Tranh tùy ý trêu chọc. Anh thực sự không làm gì vượt quá giới hạn, nhưng cũng chẳng thể nào ngồi yên một chỗ, cứ phải chạm vào cô bằng cách nào đó.
Mà đây, đã là kết quả của sự kiềm chế tột cùng rồi.