Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 221



 

Hướng Tình vô tình ăn hơi nhiều một chút. Sau bữa trưa, theo nhịp sinh hoạt trên đảo, mọi người thường dành vài tiếng để nghỉ trưa. Lúc này Mặt trời quá chói chang, không phù hợp cho các hoạt động, nên thời gian làm việc và hoạt động ngoài trời chủ yếu diễn ra vào sáng sớm và chiều muộn. Nhưng vì đã ngủ một giấc rất sâu trên máy bay, giờ cô hoàn toàn không có buồn ngủ. Cộng thêm việc ăn hơi no, cô muốn ra ngoài đi dạo một chút để tiêu cơm và ngắm cảnh.

 

Lộ Tranh tất nhiên không có ý kiến gì, cô muốn đi đâu thì anh đi theo đó.

 

Hai người thay quần áo rồi đi dạo quanh khu vực gần nơi ở.

 

Lúc này, Hướng Tình vẫn còn có chút cảm giác không thực. Buổi sáng, cô còn đang nằm cuộn tròn trong chăn, miễn cưỡng rời khỏi ổ ấm giữa cái lạnh dưới 0 độ của Diệp Thành. Vậy mà chỉ trong chớp mắt, cô đã đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, giữa nhiệt độ ấm áp hơn hai mươi độ, mặc áo phông, quần short, thoải mái đi dạo trên bờ biển.

 

Hoá ra cuộc sống của người có tiền đơn giản thế này sao?

 

Thích thật đấy!

 

"Cười cái gì?" Lộ Tranh đột nhiên hỏi.

 

Hướng Tình xoay người lại, giấu hai tay ra sau lưng, vừa đi giật lùi vừa ngắm nhìn anh, ánh mắt tràn đầy ý cười: "Không có gì, chỉ là bất chợt phát hiện ra một ưu điểm của anh thôi."

 

"Hửm?" Lộ Tranh hơi khó hiểu.

 

Cô không có ý định giải thích, chỉ lặng lẽ mỉm cười. Nhớ lại trước đây, hai cô bạn cùng phòng từng bình luận về Lộ Tranh, nói rằng "giàu có chỉ là ưu điểm nhỏ bé nhất trong số những ưu điểm của anh ấy". Bây giờ nghĩ lại, đúng là họ vẫn chưa bị đồng tiền "làm mờ mắt" quá nhiều.

 

Thấy cô không nói gì, Lộ Tranh sải bước nhanh hơn, đặt tay lên vai cô, truy hỏi: "Ưu điểm gì?"

 

Hướng Tình giơ một ngón tay lên, lắc nhẹ trước mặt anh, làm bộ nghiêm túc: "Không nói cho anh biết, kẻo anh sẽ kiêu ngạo."

 

"Nói đi, để anh còn phát huy."

 

Cô cười khẽ: "Anh đã rất giỏi rồi."

 

Hai người cứ thế đôi co một lúc lâu, cuối cùng Lộ Tranh cũng không moi được câu trả lời, nhưng Hướng Tình thì đã đi đến mệt, liền tùy tiện chọn một gốc cây râm mát ngồi xuống, lặng lẽ ngắm nhìn bờ biển trải dài trước mắt.

 

Cát trắng tinh khôi, nước biển trong xanh đến kinh ngạc, từng đợt sóng vỗ vào bờ, tạo nên những đám bọt trắng xóa. Bầu trời hôm nay trong vắt, ánh nắng chiếu xuống mặt biển lấp lánh tựa như rắc đầy kim cương. Thỉnh thoảng, một vài chú chim biển trắng muốt dang rộng cánh bay qua, vẽ nên những đường cong duyên dáng nơi đường chân trời giữa trời và biển.

 

Khung cảnh này, dù chỉ chụp lại một khoảnh khắc bất kỳ, cũng đẹp như một bức tranh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Được đặt vào giữa bức tranh ấy, con người cũng tự nhiên mà trở nên nhàn nhã, thư thái.

 

Hướng Tình lười biếng ngâm nga một giai điệu cũ, ngay cả lời cũng đã quên, chỉ nhớ mỗi đoạn điệp khúc kinh điển, cứ thế lặp đi lặp lại trong tiếng hát khe khẽ.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Đột nhiên, Lộ Tranh giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào má cô.

 

Hướng Tình giật mình, quay đầu lườm anh, "Anh làm gì đấy?"

 

Lộ Tranh không đáp ngay, chỉ dùng ánh mắt sâu lắng nhất của mình nhìn cô, giọng nói dịu dàng đến mức gần như tan vào gió biển: "Chỉ là cảm thấy… em lúc này rất đẹp."

 

Có lẽ do thời tiết quá nóng, gương mặt Hướng Tình lập tức đỏ bừng. Cô né tránh ánh mắt anh, không dám nhìn thẳng, cúi đầu mân mê từng hạt cát dưới tay.

 

Một người vốn kiệm lời, đột nhiên thẳng thắn như vậy, ai mà chịu nổi chứ?

 

"Tình Tình…" Lộ Tranh nhẹ nhàng gọi tên cô, rồi khẽ dùng tay nâng cằm cô lên, ép cô nhìn vào anh. Ngay sau đó, anh cúi người hôn xuống.

 

Ban đầu, chỉ là một cái chạm môi khẽ khàng, như chuồn chuồn lướt nước. Anh hơi ngước mắt lên, cẩn thận quan sát phản ứng của cô.

 

Trước đây, cô từng nói rõ rằng không thích những hành động thân mật nơi công cộng. Trong suốt khoảng thời gian qua, dù là khi ở biệt thự hay bất cứ đâu, anh đều cố gắng giữ khoảng cách đúng mực. Nhưng nơi này không giống biệt thự. Dù có nhân viên phục vụ, nhưng họ chỉ làm việc theo phong cách khách sạn, nếu không được gọi thì sẽ không xuất hiện.

 

Dù vậy, đây vẫn là ban ngày ban mặt, cô có thể chấp nhận được không, anh cũng không chắc.

 

Hướng Tình không từ chối. Có lẽ là vì bầu không khí lúc này quá mức thư thái, ánh nắng ấm áp, gió biển nhẹ nhàng, ngay cả nụ hôn này cũng giống như một món quà bất ngờ. Mà món quà bất ngờ thì không có lý do để khước từ.

 

Thế là, Lộ Tranh lại hôn tiếp.

 

Lần này, nụ hôn mang theo sự vỗ về dịu dàng, không vội vã, không gấp gáp. Anh thậm chí không lập tức cạy mở bờ môi cô, chỉ chầm chậm trêu chọc, dẫn dắt cô từng chút một, khiến cô chìm vào cơn choáng váng ngọt ngào vừa xa lạ, vừa quen thuộc.

 

Đôi tay chống xuống cát của Hướng Tình dần mất đi sức lực, buộc cô phải bám chặt lấy cánh tay anh để tựa vào.

 

Nhận ra sự lúng túng của cô, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Lộ Tranh vững vàng ôm lấy cô từ phía sau, một cánh tay vòng qua vai, đỡ lấy cô thật chặt. Cùng lúc đó, anh cũng nhân cơ hội làm nụ hôn này càng sâu hơn.

 

Nếu cảnh tượng này được ghi lại, chắc chắn nó sẽ là một bức tranh tuyệt mỹ, khiến người ta phải lặng người ngắm nhìn.