Trời xanh, biển biếc, bóng dừa lay động, bờ cát trắng trải dài…Mà tất cả những hình ảnh đẹp đẽ ấy, trong bức tranh này, cũng chỉ là phần nền tôn lên hai nhân vật chính mà thôi.
Buổi tối, hai người dùng bữa trong nhà hàng ven biển, vừa thưởng thức hương vị tinh tế từ những món ăn do đầu bếp Pháp chế biến, vừa lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào ngoài khơi. Trên bàn ăn ngoài đồ ăn ngon, còn có nến thơm, rượu vang, cùng một bó hoa tươi lộng lẫy.
Ban đầu còn có một nhạc công đứng bên kéo violin, nhưng Hướng Tình không quen việc có người đứng phục vụ ngay bên cạnh khi mình đang ăn, nên cô nhẹ nhàng từ chối.
Dù vậy, bầu không khí vẫn vô cùng lãng mạn, đẹp như một bức tranh.
Bữa ăn này không giống một bữa tối bình thường, mà giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Thế nên, rốt cuộc món ăn có vị thế nào, Hướng Tình hoàn toàn không nhớ. Cô chỉ nhớ rằng, sau khi uống hai ngụm rượu vang, bản thân liền rơi vào trạng thái ngà ngà say. Mỗi khi Lộ Tranh nói chuyện với cô, cô đều bất giác nở nụ cười, đôi má đỏ bừng từ đầu đến cuối.
Trạng thái này nghe có vẻ hơi ngốc nghếch, nhưng lại dễ chịu đến mức không gì sánh bằng. Không cần nghĩ ngợi, không cần để tâm đến bất cứ điều gì, chỉ cần tận hưởng khoảnh khắc này mà thôi.
Cô đã đoán trước được đêm nay sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng Hướng Tình hoàn toàn không bài xích.
Cho dù Lộ Tranh có tính toán từ trước, nhưng anh có thể dành cho cô một khung cảnh mộng ảo như thế này, cô cũng cam tâm tình nguyện chìm đắm vào đó.
Sau bữa tối, nhân viên phục vụ dọn dẹp xong liền lần lượt rời đi, để lại không gian riêng cho hai người họ.
Hướng Tình và Lộ Tranh chuyển lên ban công tầng trên. Ban công này có một đặc điểm rất thú vị: nó nằm giữa hai căn phòng ngủ của họ, bên trái là phòng của cô, bên phải là phòng của anh. Nói cách khác, chỉ cần thông qua nơi này, phòng ngủ của họ đã được "kết nối" với nhau. Vì vậy, ban công này chẳng khác nào một khu vườn bí mật dành riêng cho những cuộc hẹn hò lãng mạn.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Nơi đây cũng được trồng rất nhiều hoa. Hầu hết các loài hoa, Hướng Tình đều không biết tên, nhưng hương thơm nhẹ nhàng vẫn theo gió len lỏi vào không gian.
Cô tựa vào lan can, nhìn xuống khung cảnh bên dưới, bất giác nhớ đến vở kịch kinh điển của mọi câu chuyện "tình yêu leo tường" của Romeo và Juliet.
"Em thích kiểu này sao?" Nghe thấy lời cảm thán của cô, Lộ Tranh đột nhiên hỏi.
Hướng Tình cười, "Cô gái nào mà không thích chứ?"
Lộ Tranh lặng lẽ suy nghĩ điều gì đó.
Cơn say khiến Hướng Tình càng lúc càng mơ màng. Cô tựa vào cánh tay anh, tò mò nhìn sắc mặt của anh. Biểu cảm của Lộ Tranh thật sự quá dễ hiểu, cô không nhịn được hỏi: "Này, có phải bây giờ anh đang nghĩ xem làm cách nào để trèo lên từ dưới kia đúng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lộ Tranh không trả lời ngay, chỉ nhàn nhạt nhìn cô: "Muốn thử không?"
Mắt cô lập tức sáng lên, gật đầu "Muốn!"
Lộ Tranh mỉm cười, chống tay lên lan can, nhảy xuống.
Hướng Tình lập tức trợn tròn mắt, vội vàng bám lấy lan can, nghiêng người nhìn xuống. Nhưng dưới kia tối om, hoàn toàn không thấy bóng dáng anh đâu cả.
Không nghe thấy tiếng tiếp đất, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi hoảng, không nhịn được gọi lớn: "Lộ Tranh? Lộ Tranh—"
Chưa kịp hoảng loạn quá lâu, một lát sau, từ bên dưới, anh chợt ngẩng đầu lên, giữ lấy lan can, cười nhìn cô: "Tình Tình, sao em không gọi anh là ‘anh Lộ Tranh’ nữa?"
Hướng Tình bỏ qua câu trêu chọc của anh, cẩn thận quan sát một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra. Anh không thực sự nhảy xuống. Ngay bên dưới lan can có một bệ đỡ nhỏ nhô ra, chỉ cần khom người xuống thì từ trên này sẽ không thể nhìn thấy.
Cô thở phào nhẹ nhõm, "Mau lên đây đi, cẩn thận một chút."
"Không lên." Lộ Tranh đưa tay về phía cô, "Juliet, bỏ trốn cùng anh đi!"
Một đề nghị vừa vô lý, vừa điên rồ. Nhưng đến khi phản ứng lại, Hướng Tình đã đặt tay mình vào lòng bàn tay anh rồi.
Cô nhanh chóng nhận ra rằng, việc từ ban công đi xuống tầng dưới là hoàn toàn khả thi. Romeo đã dắt tay Juliet, lợi dụng đường ống và các bệ đỡ trang trí, thuận lợi leo xuống tầng dưới, sau đó, cùng nhau "bỏ trốn".
Ở phía sau khu nhà, có một vịnh nhỏ, ở đó đang neo đậu một chiếc thuyền đ.á.n.h cá. Lộ Tranh dắt tay Hướng Tình lên thuyền, thấy cô tò mò nhìn quanh, liền cười trêu: "Không có du thuyền đâu, đành phải dùng thuyền đ.á.n.h cá tạm vậy."
Hướng Tình liếc nhìn anh, đột nhiên nhận ra… Lúc này đây, Lộ Tranh có vẻ vui vẻ và thoải mái hơn trước rất nhiều. Người đàn ông lạnh lùng, trầm mặc mà cô gặp lần đầu tiên, dường như đã tan biến, thay vào đó là một Lộ Tranh thoải mái, tự nhiên, thậm chí có phần tinh nghịch.
Cô bật cười, "Tất nhiên là thuyền đ.á.n.h cá rồi, có ai đi bỏ trốn mà lại ngồi du thuyền đâu?"
"Em nói có lý." Lộ Tranh cũng cười theo, ôm lấy cô, đặt một nụ hôn nồng nhiệt lên môi cô. Sau đó, anh cầm mái chèo, hào hứng hô lớn: "Xuất phát!"
Mặt biển vào ban đêm lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Ban ngày, đại dương tuy rộng lớn vô biên, nhưng vì màu sắc tươi sáng, nên chỉ khiến người ta cảm thấy hùng vĩ và choáng ngợp. Còn biển đêm thì là một màu đen thăm thẳm không thấy điểm cuối, càng làm nổi bật lên vẻ sâu thẳm và huyền bí của nó.