Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 224



 

Lộ Tranh lập tức đưa tay chạm nhẹ vào má cô, "Buồn ngủ rồi à? Dựa vào anh ngủ một lát nhé?"

 

Chiếc thuyền đ.á.n.h cá này không lớn, cũng không có chỗ ngủ chuyên dụng. Ngư dân ra khơi có thể tùy tiện nằm xuống sàn thuyền mà ngủ, nhưng Hướng Tình thì chắc chắn không thể qua loa như thế.

 

"Không ngủ đâu." Hướng Tình nhìn sắc trời đang dần chuyển từ xanh thẫm sang xanh nhạt, cố lấy tinh thần nói: "Trời sắp sáng rồi, em muốn ngắm mặt trời mọc."

 

Trong bài Xích Bích Phú có câu: ‘Tương dữ chẩm tịch hồ chu trung, bất tri đông phương chi ký bạch.’

 

"Ký bạch" chính là chỉ sắc xanh này, ánh sáng đầu tiên của buổi bình minh.

 

Hướng Tình trước giờ chưa từng ngắm bình minh, càng chưa nói đến bình minh trên biển. Nghe nói nó khác với bình minh trên núi, nay hiếm có cơ hội, mà cũng đã thức đến giờ này rồi, cô dĩ nhiên không muốn bỏ lỡ.

 

"Vậy em đi rửa mặt đi." Lộ Tranh nói, "Chúng ta ăn sáng xong là vừa kịp."

 

Khoang thuyền tuy không lớn, nhưng vì đây là tàu đ.á.n.h cá được cấp phép nên vật tư dự trữ khá đầy đủ, từ nước uống, đồ ăn đến các thiết bị cần thiết đều có sẵn.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Hướng Tình dùng nước lạnh rửa mặt, để gió sớm thổi qua, lập tức cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.

 

Còn về bữa sáng, họ ăn tiểu màn thầu và cháo. Màn thầu đã được gói sẵn và cấp đông trong tủ lạnh, còn cháo thì nấu ngay trên bếp gas nhỏ bằng gạo trắng. Nhân tiện, họ đặt bánh bao lên nồi hấp chung để làm nóng.

 

Gạo dùng để nấu cháo là loại gạo ngon, nên ngay khi cháo sôi đã lan tỏa hương thơm dịu nhẹ, đến khi ăn vào thì càng thấy thơm béo, mịn màng, để lại dư vị ngọt thanh nơi cuống họng.

 

Dù vậy, ăn như thế vẫn hơi nhạt, Hướng Tình lại lấy ra một gói dưa muối cay để ăn kèm.

 

Giữa một buổi sáng sớm như thế này, ở ngay giữa biển khơi mênh mông, có một bữa sáng nóng hổi, thực sự là một cảm giác vô cùng dễ chịu.

 

Từ lúc nấu cháo đến khi ăn sáng, cũng mất một khoảng thời gian kha khá. Khi họ dọn dẹp xong xuôi, sắc trời đã hoàn toàn sáng rõ, tia nắng vàng đầu tiên cũng vừa ló lên từ đường chân trời trên biển.

 

Cần câu đã được thu lại từ lâu, hai người ngồi ở đầu thuyền, lặng lẽ chờ đợi bình minh.

 

Thực ra, chờ đợi là một chuyện có chút thử thách lòng kiên nhẫn, nhưng khi có một người khác ở bên cạnh, sự chờ đợi dường như cũng trở thành một trải nghiệm đáng nhớ.

 

Huống hồ, bình minh trên biển thực sự đủ hùng vĩ và tráng lệ. Khi mặt trời thực sự nhô lên khỏi đường chân trời, dường như cả trời đất đều bừng sáng trong ánh hào quang rực rỡ của nó, mặt biển trong tầm mắt cũng phủ đầy sắc vàng lấp lánh, tạo nên một cảm giác chấn động khó diễn tả bằng lời.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cảm giác khi tận mắt chứng kiến hoàn toàn khác biệt, điều mà video hay ảnh chụp khó có thể mang lại được.

 

"Ôi trời! Đáng tiếc quá, quên mất chụp ảnh rồi." Phải một lúc sau, Hướng Tình mới hoàn hồn lại, sực nhớ ra sự lơ đễnh của mình.

 

Lộ Tranh an ủi cô, "Không sao, nếu em thích, ngày mai chúng ta lại đến."

 

"Cũng đúng." Hướng Tình nhanh chóng vui vẻ trở lại, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến một cảnh sắc hùng vĩ đến vậy. So với việc phân tâm chụp ảnh, đắm chìm trong khoảnh khắc ấy quan trọng hơn nhiều. Dù gì thì cô cũng chẳng phải nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, có hay không một tấm ảnh cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.

 

Nhưng cô vẫn lấy điện thoại ra, nói với Lộ Tranh: "Chúng ta chụp một tấm ảnh chung với mặt trời đi."

 

Kết quả không chỉ là một bức ảnh với mặt trời, mà họ còn chụp thêm rất nhiều tấm khác. Hướng Tình chợt nhớ đến một bức ảnh cô từng thấy trên mạng, liền cao hứng chụp thử một bức trong tư thế "nâng mặt trời bằng tay". Nhưng chụp xong, cô lại không hài lòng, cảm thấy bàn tay mình không đẹp, chủ yếu là ngón tay không đủ dài.

 

May mà bên cạnh có một người có ngón tay rất dài, Hướng Tình liền chỉ đạo Lộ Tranh tạo dáng, chụp lại một tấm khác.

 

"Sao tay anh lại dài thế nhỉ?" Thu điện thoại lại, cô không phục, kéo tay Lộ Tranh ra so sánh với mình.

 

Hai lòng bàn tay áp sát nhau, đầu ngón tay xếp ngang hàng, kết quả là ngón tay Lộ Tranh dài hơn cô hẳn một đốt!

 

Bàn tay anh cũng rất đẹp, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, trên mu bàn tay còn có những đường gân xanh nhạt và mạch m.á.u hơi nổi lên, vừa có đường nét vừa có sức mạnh, hoàn hảo đến mức có thể đi làm người mẫu tay được.

 

Hướng Tình cầm lấy tay anh, lật qua lật lại ngắm nghía, vừa thích vừa không phục.

 

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Lộ Tranh không nhịn được cười, nói: "Anh thấy tay em cũng rất đẹp mà."

 

"Đẹp chỗ nào?" Hướng Tình xòe bàn tay ra trước mặt anh.

 

Lộ Tranh cúi đầu nhìn vài giây, trầm ngâm nói: "Nhỏ nhỏ thế này, chẳng phải rất đáng yêu sao?"

 

Hướng Tình nheo mắt lại: "Anh đang khen em hay là chê em đấy?"

 

Lộ Tranh thực sự là đang khen, hơn nữa còn là xuất phát từ tận đáy lòng, hoàn toàn chân thành. Ngón tay của Hướng Tình tuy không dài, nhưng đốt ngón tay đầy đặn, không hề gầy gò, cầm lên cũng mềm mại, có chút giống như câu "mềm mại tựa không xương" trong thi văn cổ.

 

Túm lại là anh rất thích.