Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 223



 

Ánh đèn trên thuyền chiếu xuống mặt nước, phản chiếu thành những tia sáng lấp lánh như dát vàng.

 

Thế giới rộng lớn mà tĩnh mịch, giữa trời đất mênh mông, dường như chỉ còn lại con thuyền nhỏ bé của họ.

 

Không biết sẽ đi đến đâu, nhưng dường như đi đâu cũng được.

 

Nhiệt độ ban đêm chỉ hơn mười độ, gió biển thổi qua mang theo chút se lạnh. Trước khi khởi hành, Lộ Tranh đã cởi áo khoác của mình, khoác lên vai Hướng Tình.

 

Hướng Tình ngoan ngoãn ngồi một bên, nhìn anh điều khiển con thuyền một cách không quá thuần thục, không nhịn được mà hỏi: "Anh học lái thuyền từ khi nào vậy?"

 

Trước đây, tình huống của Lộ Tranh khá đặc biệt, hẳn là hiếm có cơ hội đi chơi, chứ đừng nói đến việc học những kỹ năng đặc biệt mà trong cuộc sống thường ngày khó có thể dùng đến.

 

Quả thực đúng là như vậy, trước đây Lộ Tranh không có lý do để học những thứ này, cũng không có hứng thú. Vì vậy, giống như bằng lái xe của anh, tất cả những kỹ năng này đều được anh đưa vào danh sách học tập sau khi quyết tâm cùng Hướng Tình đón nhận một cuộc sống mới.

 

Anh không chỉ học lái xe, lái thuyền, mà còn học cả lái máy bay, lướt sóng, lặn biển và một số kỹ năng kỳ lạ khác, thậm chí còn lấy được chứng chỉ.

 

Có thể để hành nghề thì vẫn còn hơi khó, nhưng nếu chỉ đơn thuần là để đưa Hướng Tình đi chơi, thì hoàn toàn đủ rồi.

 

Những gì Hướng Tình biết, anh có thể cùng cô trải nghiệm. Những gì Hướng Tình không biết, anh có thể tận tay dạy cô.

 

Dù sao thì, những ngày Hướng Tình chăm chỉ học hành ở trường, anh một mình bên ngoài cũng chẳng có gì thú vị, chi bằng học thêm một vài thứ, vừa giúp bản thân phong phú hơn, vừa có cảm giác như khoảng cách với cô gái đang miệt mài học tập ấy gần thêm một chút.

 

Còn về chuyện điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp hay sắp xếp lại công việc, thì cứ tranh thủ lúc rảnh mà xử lý thôi, dù sao trước đây anh cũng vẫn làm vậy mà.

 

Hướng Tình cũng chỉ có thể thầm khâm phục anh.

 

Nghe Lộ Tranh nói vậy, cô bỗng dưng nghĩ đến một chuyện: "Vậy nên, tất cả những điều này… đều là kế hoạch của anh sao?"

 

Câu hỏi này nghe có vẻ chẳng đầu chẳng cuối, nhưng Lộ Tranh lại lập tức hiểu ngay, quay đầu cười đáp: "Thuyền thì đã chuẩn bị từ lâu rồi, nhưng bỏ trốn thì không."

 

Chỉ là trong lúc nói chuyện, bầu không khí đến đúng lúc, cảm thấy nếu không hành động một chút thì thật là đáng tiếc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mà thực tế cũng chứng minh rằng, Hướng Tình rất thích, chẳng phải sao?

 

Thuyền điều khiển thủ công thì không thể đi quá xa, Lộ Tranh cũng không dám đi quá xa. Mặc dù đã đi được một đoạn khá lâu, quay đầu lại đã không còn nhìn rõ ánh đèn trên đảo, nhưng thực ra họ vẫn còn trong vịnh, nơi này khá an toàn, không có sóng lớn, không cần lo lắng về bất kỳ sự cố nào.

 

Lộ Tranh thả neo, neo thuyền lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hướng Tình, rồi không biết từ đâu lấy ra một chiếc cần câu, hỏi cô: "Muốn thử không?"

 

Hướng Tình chưa từng câu cá bao giờ, hứng thú cầm lấy cần câu, hai người vụng về móc mồi, ném phao câu xuống nước, cố định cần câu lại, rồi bắt đầu chờ đợi trong sự tĩnh lặng.

 

Nhưng vào thời khắc này, giữa khung cảnh này, chẳng ai vội vã mong chờ thu hoạch gì cả.

 

Về sau, họ dứt khoát nằm ngửa trong khoang thuyền, bắt đầu đếm sao trên trời.

 

Có lẽ vì xa rời thành phố, cách biệt khỏi nơi đông đúc, mà bầu trời đêm dường như càng trong trẻo, những ngôi sao trên đó cũng như sáng hơn, lớn hơn, lấp lánh giữa nền trời tăm tối, tỏa ra ánh sáng huyền bí mê hoặc, tạo nên một bức tranh mà dù nhìn bao lâu cũng không thấy chán.

 

Hướng Tình tựa đầu lên n.g.ự.c Lộ Tranh, trước mắt là dải ngân hà rực rỡ, bên tai là nhịp tim trầm ổn và mạnh mẽ của người thương, bỗng có cảm giác không uống cũng say.

 

Hai người cứ trò chuyện bâng quơ vài câu rồi lại im lặng, ngón tay của Lộ Tranh vô thức luồn vào tóc Hướng Tình, nhẹ nhàng vuốt ve.

 

Hướng Tình có mái tóc xoăn, nếu không chăm sóc cẩn thận thì sẽ trở nên bông xù, cô rất ghét điều đó, nhưng Lộ Tranh lại đặc biệt thích. Từ trước đến nay anh đã luôn thích xoa đầu cô, đến khi hai người chính thức yêu nhau, những hành động nhỏ bé như thế này lại càng trở nên tự nhiên, chẳng cần kiêng dè.

 

Ngoài những ngón tay, cằm của anh cũng tựa lên đỉnh đầu cô, đôi lúc bị mái tóc của cô làm nhột mà không nhịn được phải cọ cọ một chút.

 

Khoảng cách gần đến mức anh có thể ngửi thấy hương dầu gội thoang thoảng trên tóc cô, nhẹ nhàng mà tươi mát.

 

Khái niệm về thời gian trong khoảnh khắc này dường như trở nên mơ hồ, khiến người ta không nhận ra nó đang trôi qua.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Đến khi cả hai sực nhớ ra vẫn còn một chiếc cần câu bên cạnh, thì mồi câu trên lưỡi câu đã bị cá ăn sạch từ lúc nào, dĩ nhiên là không bắt được con cá nào. Hai người nhìn nhau, không nhịn được bật cười, nhưng chẳng ai cảm thấy thất vọng, chỉ đơn giản là móc lại mồi câu, tiếp tục thả cần xuống nước.

 

Cứ thế, họ chậm rãi tiêu tốn vài tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không câu được dù chỉ một con cá. Không chỉ không có cá, mà ngay cả những món đồ kỳ lạ mà người ta thường nói có thể câu được trong lúc câu cá, cũng chẳng thấy đâu.

 

Thả cần thêm một lần nữa, Hướng Tình không kìm được mà ngáp một cái.