Chẳng hạn như bây giờ, cô và Lộ Tranh chèo thuyền ra ngoài lúc nửa đêm, rồi sáng sớm đã trở về, cũng không cần lo lắng phải giải thích với ai xem họ đã đi đâu làm gì. Hay như lúc vào cổng, Lộ Tranh tiện tay bứt một nhánh hoa trong vườn, cũng chẳng cần nói rõ với ai, có thể tùy ý làm điều mình thích.
Cảm giác ở đây tự do hơn nhiều so với khi ở nhà.
Hướng Tình nhìn cảnh đó, không khỏi nghĩ như vậy.
Cũng từ việc nhìn thấy Lộ Tranh bứt hoa, cô mới nhận ra rằng có lẽ ban đầu anh không định cầu hôn cô trên thuyền.
Chỉ là kế hoạch không theo kịp thực tế, khoảnh khắc ấy thực sự rất thích hợp, mà nhẫn cũng mang theo bên người, thế nên anh đã thay đổi quyết định trong chớp mắt.
Nếu không, anh đã không đến mức ngay cả hoa cũng chưa chuẩn bị.
Ừm… Nói đi cũng phải nói lại, dù vẻ ngoài có dáng vẻ của một tổng tài lạnh lùng, nhưng Hướng Tình cảm thấy Lộ Tranh thực ra chính là một kẻ si tình chính hiệu, hơn nữa còn rất coi trọng những nghi thức lãng mạn.
Nhưng khi Lộ Tranh ôm trong tay một bó hoa tươi rực rỡ, đưa đến trước mặt cô, Hướng Tình vẫn không kiềm được mà nở nụ cười.
Cô ôm hoa, bước theo sau Lộ Tranh vào nhà.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Cả hai vô cùng ăn ý, không dừng lại ở tầng một mà trực tiếp lên tầng hai. Khi đi ngang qua ban công nơi họ đã ngồi tối qua, Hướng Tình không nhịn được mà bật cười: "Có ai lại bỏ trốn kiểu này không, bỏ đi cả đêm rồi lại tự mình quay về?"
Lộ Tranh nghe vậy liền quay người lại, ôm cô vào lòng, cằm nhẹ nhàng cọ vào hõm vai cô, thỏa mãn nói: "Bây giờ anh đã là người có danh phận rồi, đương nhiên không cần bỏ trốn nữa."
Nghe cũng hợp lý đấy chứ.
Hướng Tình đẩy anh một cái, "Anh đè lên hoa của em rồi."
Lộ Tranh nghe vậy, lập tức cầm lấy bó hoa trong tay cô, tiện tay cắm vào chiếc bình sứ trang trí bên cạnh, rồi lại xoay người ôm cô vào lòng, "Thế này là ổn rồi."
Hướng Tình không nói gì, bầu không khí bỗng trở nên mờ ám hơn.
Những chuyện đáng lẽ đã xảy ra đêm qua nhưng bị gián đoạn, những gì chưa thể làm xong trên thuyền lúc nãy, giờ đây lại một lần nữa ùa về trong tâm trí cả hai.
Họ nhìn nhau, như thể bị mê hoặc mà dần dần áp sát lại, cho đến khi môi chạm môi.
Nụ hôn này chứa đựng tất cả nhiệt tình và khát vọng của cả hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngọn lửa bùng cháy, dòng dung nham phun trào. Lần này, không còn gì có thể cản trở họ nữa. Trong không gian an toàn và thoải mái này, họ có thể gạt bỏ mọi bận tâm.
Hai người mặc sức tận hưởng, mặc sức đắm chìm.
Tấm rèm cửa được kéo lại, ánh sáng trong phòng lập tức trở nên mờ tối, để bầu không khí mập mờ có thể tự do lên men trong không gian khép kín này.
Mà bên ngoài cửa sổ, hàng dừa vẫn lay động trong gió, nước biển trong xanh, bãi cát trắng mịn, dưới bầu trời quang đãng và mặt trời rực rỡ, là đại dương vô tận. Sóng biển, như hàng ngàn năm qua vẫn thế, từng đợt từng đợt vỗ nhẹ vào bờ, không ngừng, không dứt.
Con người thực sự là một loài sinh vật kỳ diệu, mặc dù phần lớn thời gian, cảm giác thể xác và tâm lý là tách biệt, nhưng đôi khi, chúng lại gắn bó chặt chẽ không thể tách rời.
Hướng Tình từng nghĩ rằng, mối quan hệ giữa cô và Lộ Tranh đã không thể nào thân mật hơn được nữa. Nhưng khi thực sự vượt qua ranh giới về thể xác, cảm giác lại hoàn toàn khác, như thể chỉ đến lúc này, giữa họ mới thực sự không còn chút rào cản nào.
Cảm giác này rất khó để diễn tả, có lẽ chỉ khi tự mình trải nghiệm, mới có thể hiểu thấu.
Vốn dĩ đã thức trắng cả đêm, lại còn đùa nghịch suốt cả buổi sáng, hai người dọn dẹp qua loa, ăn tạm chút gì đó lót dạ rồi liền ngủ mê mệt.
Đến khi tỉnh lại, trời đã gần tối.
Hướng Tình đã rất lâu rồi chưa có một ngày nào lười biếng đến mức nằm trên giường suốt cả ban ngày như vậy. Ban đầu cô định ngồi dậy hoạt động một chút, nhưng vừa nhúc nhích, liền bị một cánh tay từ bên cạnh vươn ra, kéo cô trở lại.
Ừm… Dường như Lộ Tranh cũng trở nên dính người hơn trước.
Anh ôm cô trong lòng, dùng má cọ nhẹ vào cổ cô đầy nũng nịu, mắt vẫn nhắm nghiền, lẩm bẩm: "Nằm với anh thêm chút nữa đi."
Hướng Tình cũng không có ý kiến gì, nên tùy anh vậy.
Chỉ là cô không ngờ, cái "thêm chút nữa" ấy lại kéo dài đến tận ngày hôm sau. Ngoại trừ một lần xuống tầng lấy bữa tối, cả hai gần như không hề rời khỏi giường.
Thực ra, Lộ Tranh cũng không làm gì cả, anh chỉ đơn thuần thích trạng thái hai người gắn chặt lấy nhau, không có khoảng cách, không nghĩ gì, không làm gì, chỉ cần nằm như vậy, mặc kệ thời gian trôi qua, cũng đã đủ thoải mái.
Hướng Tình cũng cảm thấy khá dễ chịu, nhưng nằm quá lâu thì cơ thể lại có chút bức bối.
Lúc đầu còn ổn, cô ngủ bù, hoặc nghịch điện thoại, vẫn khá thong thả. Nhưng đến khi đã ngủ đủ giấc, điện thoại cũng xem gần hết các cập nhật mới, thì cô bắt đầu nằm không yên nữa.
Thế nên, sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, khi nghe thấy tiếng sóng biển bên ngoài dần nhỏ lại, hẳn là thủy triều sáng đã rút đi, Hướng Tình liền kiên quyết muốn dậy đi bắt hải sản.