Đây cũng là một trong những trải nghiệm mà cô hằng mong ước nhưng chưa từng có cơ hội thử. Bây giờ đã ở ngay bên bờ biển, lại còn là bãi biển riêng của mình, tất nhiên không thể bỏ lỡ.
Thấy cô hào hứng như vậy, Lộ Tranh dĩ nhiên không nỡ từ chối, đành phải dậy cùng cô thay quần áo rồi xuống tầng.
Hai người vào bếp lấy một chiếc xô, một cái xẻng nhỏ và một chai muối, rồi cùng nhau tiến về phía bãi biển.
Hướng Tình vui sướng đến mức có thể thấy rõ bằng mắt thường, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hẳn, chẳng thèm đi đứng cho nghiêm chỉnh, mà cứ nhảy nhót tung tăng. Lộ Tranh hiếm khi thấy cô bộc lộ sự trẻ con như vậy, bị cô lây nhiễm, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười.
Chẳng bao lâu sau, họ đã đến bờ biển.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Dải cát vừa bị thủy triều rút đi vẫn còn mềm mịn, mỗi lần đặt chân lên đều để lại dấu chân sâu hoắm. Ban đầu, Hướng Tình còn đi dép lê, nhưng đi một lúc cảm thấy vướng víu, bèn tháo ra ném lên bờ, thoải mái đi chân trần trên cát.
Cát ở khu vực này rất mịn, rất mềm, cảm giác khi giẫm lên thực sự rất thú vị. Cô chơi với cát một lúc lâu, đến tận khi chợt nhớ ra mục đích chính của mình.
Kiến thức về bắt hải sản của cô toàn là xem video mà học, trong đầu nghĩ rằng mình đã nắm được kha khá, nhưng đến lúc bắt tay vào làm mới phát hiện không hề đơn giản. Còn về phần Lộ Tranh, anh hoàn toàn không có chút hiểu biết nào về chuyện này, đành phải rút điện thoại ra tra cứu ngay tại chỗ.
Cũng may cả hai đều không có mục tiêu nhất định, chỉ xem đây như một trò chơi, nên tâm lý rất thoải mái.
Cuối cùng, họ dứt khoát để mọi thứ thuận theo tự nhiên, thấy có lỗ thì đào, không thấy thì viết chữ lên cát, in dấu chân, hoặc đào cát thành các hình thù khác nhau… Nhìn vào cảnh tượng này, có khi không ai nghĩ họ là người trưởng thành, mà chỉ là hai đứa trẻ không hơn bảy tuổi.
Ấy vậy mà, kết quả thu hoạch lại khá khả quan, dù không thể so với những vlogger chuyên săn hải sản, nhưng ít nhất cũng gom đủ nguyên liệu cho một món ăn, dĩ nhiên là vẫn phải thêm kha khá rau củ phụ trợ khi chế biến.
"Ăn nhiều một chút." Hướng Tình hào phóng gắp một đũa đầy món hải sản xào thập cẩm đặt vào bát của Lộ Tranh.
Không biết có phải vì thái độ của anh khiến Hướng Tình hài lòng hay không, mà sau bữa sáng, cô liền lên lầu lấy xuống một chiếc hộp, đưa cho anh: "Suýt nữa thì quên, em cũng chuẩn bị một món quà cho anh."
Lần này, Lộ Tranh thực sự bất ngờ.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên anh nhận được quà, nhưng… với tư cách là một người đàn ông vừa cầu hôn thành công, anh thực sự rất cần một món quà có thể khoe ra với thiên hạ.
Dù bây giờ anh và Hướng Tình đã có nhẫn đôi, thậm chí tối qua anh còn lén lút chụp lại ảnh hai người đeo nhẫn, tay trong tay, nhưng ảnh khoe tình cảm thì ai mà chê nhiều bao giờ?
"Anh có thể mở ra không?" Anh cầm hộp trên tay ngắm nghía một hồi, rồi mới hỏi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hướng Tình rất thích kiểu này, lập tức giục: "Mở đi mở đi, quà sinh ra là để mở mà."
Cô còn chủ động đưa cho anh một con d.a.o rọc giấy.
Lộ Tranh liếc nhìn cô một cái, rồi mới cúi đầu, cẩn thận xé lớp giấy gói, cố gắng giữ nguyên vẹn hết mức có thể, nhẹ nhàng đặt sang một bên, sau đó mới nghiêm túc mở nắp hộp.
Khi nhìn thấy thứ bên trong, đôi mắt anh bỗng sáng lên.
Anh vốn chỉ mong nhận được một món quà có thể khoe lên mạng, nhưng không ngờ rằng, món quà Hướng Tình chuẩn bị lại hoàn toàn lý tưởng để làm điều đó.
Bên trong hộp là một chiếc đồng hồ.
Rõ ràng là được thiết kế riêng, mặt đồng hồ có hình vỏ sò rất hiếm thấy, nền bên trong là một màu xanh thẳm, còn khung viền thì mang sắc đen bạc trầm ổn, bớt đi chút tinh tế, nhưng lại tăng thêm vài phần khí chất doanh nhân, hoàn toàn phù hợp với hình tượng của Lộ Tranh.
Kể cả khi đeo nó để đi đàm phán làm ăn, cũng không sợ mất phong thái.
Thực ra, Lộ Tranh không có thói quen đeo đồng hồ, dù sao thì, mặc dù có một thân phận là tổng tài bá đạo, nhưng trong lòng anh, mình vẫn mang nhiều bản chất của một người thuộc giới huyền môn hơn. Thế nhưng, lúc này đây, anh không hề do dự, lập tức lấy chiếc đồng hồ ra, đeo vào cổ tay, nhìn ngắm đầy hài lòng, rồi mới ngước lên nhìn Hướng Tình, khẽ nói: "Cảm ơn em, anh rất thích."
Hướng Tình mím môi cười, "Nhìn ra rồi."
"Em có ngại nếu anh chụp một bức ảnh không?" Lộ Tranh lại hỏi.
Trước đây, khi khoe ảnh lên mạng, anh còn giấu giấu giếm giếm không để cô biết, bây giờ thì không thèm che đậy chút nào nữa.
Hướng Tình duỗi tay ra làm động tác "mời".
Lộ Tranh cầm điện thoại lên, tách tách chụp liên tục. Nói thêm một chút, trong danh sách những kỹ năng anh đã học trong thời gian qua, nhiếp ảnh cũng là một trong những ưu tiên hàng đầu. Vì Hướng Tình rất thích chụp ảnh, mà anh thì lại rất muốn lưu giữ thêm nhiều khoảnh khắc của cả hai.
Chụp ảnh xong, Lộ Tranh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, đột nhiên trông có vẻ trầm tư.
"Đang nghĩ gì vậy?" Hướng Tình thấy anh cúi đầu mãi mà không nói, tay cũng không di chuyển, bèn lên tiếng hỏi.