Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 230



 

Sự thật chứng minh, Tiểu Dao dù miệng nói mạnh bạo, nhưng khi thực sự gặp người thật thì lại nhút nhát.

 

Bữa ăn diễn ra suôn sẻ, nhưng Hướng Tình có thể nhận ra rằng Lộ Tranh thực ra có chút thất vọng.

 

Chắc hẳn trong dự tính của anh, trong tình huống này, đối phương phải tò mò hỏi han chuyện tình cảm của hai người, như vậy anh mới có cơ hội khoe khoang một chút. Không ngờ Tiểu Dao từ đầu đến cuối lại là bộ dáng ngoan ngoãn, khách sáo.

 

Hướng Tình đứng bên cạnh, nhìn mà buồn cười.

 

Nhưng cô nghĩ lại, cảm thấy hai cô bạn cùng phòng của mình vẫn chưa biết thân phận của Lộ Tranh, có lẽ sẽ đáp ứng được mong muốn này của anh, nên tạm thời không lên tiếng an ủi.

 

Ăn xong, Hướng Tình vốn định đi hát, nhưng thấy Tiểu Dao vẫn không thể thả lỏng, đành thôi.

 

Sau khi tiễn Tiểu Dao về, cô quay lại nhìn Lộ Tranh, thấy vẻ mặt anh buồn bực, không nhịn được cười nói: "Được rồi, cái bóng đèn đã đi rồi, bây giờ là thời gian của chúng ta."

 

Buổi sáng mùa đông, dù đang ở trong phòng có điều hòa, con người vẫn khó mà cưỡng lại sự quyến luyến với chăn ấm đệm êm.

 

Sau khi tỉnh dậy, Hướng Tình vẫn chưa mở mắt, vô thức rúc sâu vào trong chăn, sau đó trở mình một cách tự nhiên, rồi liền lăn vào một vòng tay ấm áp.

 

Cứ như thể Lộ Tranh đã đợi sẵn cô tự chui vào lòng anh vậy.

 

Đúng thế, kể từ khi trở về từ kỳ nghỉ trên đảo, vì lười biếng, Hướng Tình đã để nhân viên lo việc dọn dẹp hành lý giúp mình. Vậy mà Lộ Tranh lại nhân cơ hội này, ra lệnh cho họ chuyển thẳng hành lý của cô vào phòng mình. Thế rồi cả hai người, không ai bảo ai, cứ thế mà ngầm hiểu, âm thầm dọn tất cả đồ đạc của cô từ phòng bên kia sang.

 

Mọi người đã hợp tác ăn ý như vậy, ngoài việc thuận theo, Hướng Tình còn có thể làm gì khác đây?

 

Thế là, từ hôm ấy, cô chính thức chuyển vào phòng ngủ chính. Ngoài điều đó ra, những thói quen sinh hoạt thường ngày vẫn không có thay đổi gì đáng kể.

 

Nằm thêm một lúc, đầu óc dần tỉnh táo hơn, Hướng Tình liền lấy điện thoại ra. Thấy vậy, Lộ Tranh lập tức bắt đầu giở trò nghịch ngợm, dùng đủ loại cách thức trẻ con để thu hút sự chú ý của cô. Nhưng nếu Hướng Tình thực sự quay sang nhìn, anh lại bày ra vẻ mặt vô tội.

 

Sau một thời gian thích nghi, cô quyết định coi như không thấy gì cả.

 

Thế là hai người ai làm việc nấy, hòa thuận vô cùng.

 

Mãi dây dưa như vậy, cuối cùng họ bỏ lỡ luôn cả bữa sáng.

 

Nếu là trước đây, chắc chắn sẽ có người lên gõ cửa nhắc nhở, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không có ai dám đến làm phiền.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hướng Tình không biết mình có nên cảm ơn sự chu đáo này hay không.

 

Khi cả hai cuối cùng cũng rời giường xuống tầng, thì đã gần đến giờ ăn trưa. Cô cũng không muốn khiến bếp phải vất vả chuẩn bị thêm một bữa nữa, nên chỉ lấy đĩa đựng một ít đồ chiên đã làm sẵn cho bữa tất niên, rồi cùng Lộ Tranh ăn lót dạ, chờ đến bữa trưa chính thức.

 

Sau bữa trưa, hai người cùng nhau phát lì xì cho nhân viên trong nhà.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Những năm trước, chuyện này đều do trợ lý Trương thay mặt xử lý, nhưng năm nay, có vẻ như Lộ Tranh bắt đầu thích thú với những công việc đời thường này, thậm chí còn chủ động muốn tự mình trải nghiệm.

 

Dĩ nhiên, những người nhận lì xì chẳng có gì phản đối, vì năm nay số tiền trong bao đỏ dày hơn hẳn mọi năm.

 

Mọi người đều hiểu lý do, vì thế, khi lần lượt nhận lì xì từ tay Lộ Tranh, những lời chúc Tết may mắn lại đều hướng về phía Hướng Tình.

 

Lộ Tranh chỉ đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn, hoàn toàn không có ý kiến gì.

 

Sau khi nhận xong lì xì, mọi người nhanh chóng tản đi, tiếp tục bận rộn chuẩn bị bữa tiệc tất niên, để lại Lộ Tranh và Hướng Tình trong phòng khách.

 

Lúc này, Lộ Tranh bỗng từ trong túi lấy ra một phong bao đỏ nữa, đưa cho Hướng Tình.

 

Cô chẳng hề ngạc nhiên chút nào. Những gì người khác không có, anh nhất định sẽ khiến cô có. Còn những gì người khác có, thì cô cũng chắc chắn không thể thiếu. Nhưng khi cô vừa đưa tay ra định nhận, Lộ Tranh lại rút tay về, ánh mắt thoáng nét cười, nhẹ nhàng hỏi: "Phải nói gì nào?"

 

Hướng Tình không hề nao núng, đáp một cách đầy tự tin: "Chúc mừng phát tài, mau đưa lì xì đây!"

 

Lộ Tranh dùng phong bao đỏ gõ nhẹ vào tay cô, "Sai rồi, nói lại."

 

Hướng Tình suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra Tết năm ngoái, anh cũng từng đưa cho cô một bao lì xì, khi đó hai người còn hứa sẽ đổi cách xưng hô. Thế là cô liền nói: "Cảm ơn Lộ Tranh ca ca?"

 

Lộ Tranh lại vỗ nhẹ vào tay cô, lắc đầu: "Vẫn sai."

 

Lộ Tranh nhìn Hướng Tình, trong ánh mắt mang theo vài phần sâu xa: "Bây giờ em nên gọi anh là gì?"

 

Hướng Tình bỗng có chút cảm khái, hóa ra cô đã hiểu Lộ Tranh đến mức này rồi. Chỉ cần một ánh mắt, dù anh chưa nói ra, cô cũng có thể đoán được anh đang nghĩ gì.

 

Cô bất giác thu tay lại, nhìn phong bao đỏ trong tay Lộ Tranh với ánh mắt đầy nghi hoặc: "Lì xì này có bao nhiêu đây? Có đủ để em đổi cách xưng hô không?"

 

Ánh mắt Lộ Tranh lóe lên một chút do dự, như thể chính anh cũng không chắc liệu số tiền trong bao có đủ để khiến cô hài lòng hay không. Vì vậy, anh rút tay lại, thản nhiên nói: "Hay là để anh thêm vào chút nữa?"