Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 232



 

Từ sau khi bước vào thế giới này, Hướng Tình đã rất lâu rồi không có cơ hội ngủ nướng. Nhưng trong mùa đông này, cô lại tìm về thói quen cũ.

 

Còn Lộ Tranh vốn dĩ chẳng bao giờ có thói quen này, kể từ khi yêu đương cũng dần dần "sa đọa".

 

Tối qua hai người đùa nghịch đến tận khuya, sáng nay đương nhiên dậy rất trễ. Vừa hay, tối qua họ đã cho toàn bộ nhân viên trong nhà nghỉ phép, hôm nay không ai phải đến làm việc, cả biệt thự chỉ còn lại hai người họ, không cần bận tâm đến ánh mắt của người khác. Thế là giấc ngủ này, cả hai cứ thế mà tận hưởng một cách quang minh chính đại.

 

Bữa trưa là do Lộ Tranh tự mình nấu. Đến khi anh bận rộn xong xuôi, Hướng Tình mới ngáp dài, lười biếng đi xuống tầng. Cô mặc một chiếc áo len lông mềm mại, chân đi dép bông, từng bước trên tấm t.h.ả.m dày trong phòng khách không phát ra một chút tiếng động. Khi bước đến cửa bếp, cô thấy Lộ Tranh đang quay lưng về phía mình, chậm rãi khuấy nồi cháo trên bếp. Trong lòng khẽ động, cô rón rén tiến lại gần.

 

Sau đó, cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Lần đầu tiên nhìn thấy Lộ Tranh đứng trong bếp nấu ăn, cô đã từng tưởng tượng về khung cảnh này. Nhưng khi đó, mối quan hệ của hai người còn chưa rõ ràng, cô chỉ có thể lặng lẽ tưởng tượng.

 

Hôm nay, cuối cùng cũng có cơ hội biến suy nghĩ thành hiện thực.

 

Bước chân của cô dù có nhẹ đến đâu, nhưng Lộ Tranh vẫn luôn để ý đến động tĩnh trên tầng, làm sao có thể không phát hiện? Chỉ là anh muốn biết cô sẽ làm gì, nên cố tình giả vờ không hay biết.

 

Lúc này, cảm nhận được hơi ấm mềm mại từ phía sau, lại cúi đầu nhìn thấy đôi tay cô đang ôm lấy mình, khóe môi anh bất giác nhếch lên, giọng nói cũng mang theo ý cười: "Chờ một chút nữa, sắp ăn được rồi."

 

Hướng Tình áp má vào lưng anh, cảm nhận được sự rung động trong lồng n.g.ự.c khi anh nói chuyện, không khỏi siết chặt cánh tay hơn, ôm anh chặt hơn một chút.

 

"Sao vậy?" Cảm nhận được hành động của cô, Lộ Tranh nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cô, dịu dàng hỏi.

 

Hướng Tình lắc đầu, không biết nên diễn tả cảm xúc lúc này như thế nào.

 

Chẳng lẽ cô phải nói rằng cô vừa bất chợt nhận ra sức hấp dẫn của Lộ Tranh với tư cách là một người đàn ông trưởng thành hay sao?

 

Lộ Tranh đặt thìa xuống, nắm lấy tay cô, khẽ dùng sức kéo ra, rồi quay người lại, đối diện với cô. Anh chăm chú quan sát cô một lúc, không nhìn ra có gì bất thường, liền bật cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, ánh mắt dịu dàng như nước: "Vậy ở đây ngồi với anh một lát nhé?"

 

"Được thôi." Hướng Tình gật đầu.

 

Lộ Tranh suy nghĩ một chút, sau đó đặt hai tay lên eo cô, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, xoay người, rồi đặt cô ngồi lên bệ bếp bên cạnh.

 

Bằng cách này, anh vừa có thể rảnh tay tiếp tục nấu ăn, lại vừa có thể chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy cô, tiện cả đôi đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hướng Tình chống tay lên mặt bàn, quay đầu nhìn vào nồi cháo trên bếp.

 

Lộ Tranh dạo gần đây đã từ nấu súp tiến hóa lên nấu cháo, hơn nữa còn khá có tay nghề. Nồi cháo trên bếp vẫn đang sôi lăn tăn, nhưng hương thơm thanh nhẹ đã dần dần lan tỏa. Nhìn thấy trong nồi có cả táo đỏ và hạt sen, cô tò mò hỏi: "Cháo gì thế?"

 

"Cháo lá sen táo đỏ."

 

"Không phải nên gọi là cháo hạt sen táo đỏ à?" Hướng Tình phản bác.

 

Lộ Tranh trầm ngâm một chút, rồi nói: "Lá sen không phải là hạt sen đâu."

 

"Thế thì là gì?"

 

"Là cái này." Lộ Tranh lấy ra một quả trứng, đập vào nồi cháo, rồi mới chậm rãi trả lời Hướng Tình: "Trứng ốp la."

 

Hướng Tình chợt hiểu ra. Bảo sao trước giờ, mỗi lần cô uống cháo "lá sen" đều chẳng thấy có lá sen, thậm chí có vài lần cũng chẳng có cả hạt sen, hóa ra, "lá sen" này lại là cái "ốp la" kia.

 

Sau khi hiểu ra, cô không nhịn được bật cười, ánh mắt nhìn Lộ Tranh đầy ý cười.

 

"Cười cái gì?" Lộ Tranh không nhìn cô, nhưng vẫn mở miệng hỏi.

 

Hướng Tình nói: "Chỉ là cảm thấy anh thế này… cũng quá mức hiền lành, đảm đang đi thôi." Cái khí chất của một "ông chồng nấu ăn trong bếp" này, rốt cuộc là làm thế nào để xuất hiện trên người Lộ Tranh mà lại không hề gây cảm giác không phù hợp như vậy? Có lẽ đây là một chủ đề mà cô có thể nghiên cứu cả đời.

 

Lộ Tranh liếc cô một cái, không nói gì, chỉ tiếp tục khuấy nồi cháo, khóe môi lại không kìm được cong lên, nụ cười càng lúc càng rõ ràng.

 

Vài phút sau, trứng ốp la đã chín, anh liền dùng thìa múc một muỗng cháo, thổi nhẹ cho nguội, rồi đưa đến bên miệng Hướng Tình. "Thử xem nào, xem có đủ ngọt không, hay là cần thêm chút đường?"

 

Hướng Tình há miệng ăn thử, nhấm nháp một chút. Quả nhiên, cháo do Lộ Tranh nấu so với đầu bếp chuyên nghiệp vẫn nhạt hơn vài phần. Nhưng cô không nói ra, ngược lại còn cười nói: "Không cần thêm đường đâu, hương thơm của gạo cùng với vị ngọt của táo đỏ, vừa đủ rồi."

 

"Vậy sao? Để anh cũng thử xem."

 

Lộ Tranh vừa dứt lời, nhưng thay vì múc một muỗng cháo khác từ nồi, anh lại đặt thìa xuống. Một tay anh chống lên mặt bếp để lấy điểm tựa, nghiêng người về phía cô, rồi bất ngờ cúi xuống hôn lên môi cô, nhẹ nhàng cướp đi hương vị còn sót lại trong miệng cô.