Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 233



 

Khoảnh khắc kéo dài trong im lặng. Đến khi buông ra, Hướng Tình đã bị hôn đến mức mặt đỏ bừng, thân thể mềm nhũn, ngay cả hô hấp cũng có phần rối loạn. Lộ Tranh trở lại vị trí ban đầu, vẫn với gương mặt bình thản, như thể chuyện vừa rồi hoàn toàn không có gì đặc biệt. Rồi anh nghiêm túc nhận xét: "Ừm, đúng là đủ ngọt rồi."

 

Buổi chiều, sau bữa trưa, hai người lên đường đến chùa Trường Ninh để dâng hương.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Hương khói ở Trường Ninh rất thịnh, nhất là vào ngày mùng Một Tết. Dù đã là buổi chiều, dòng người đến viếng vẫn đông nghịt.

 

Thực ra, vào ngày đầu năm, những ai muốn dâng hương thường đến từ rất sớm, tranh thủ thắp nén hương đầu tiên để cầu may. Nếu Hướng Tình muốn, chùa Trường Ninh chắc chắn sẽ ưu tiên cho cô, để cô có thể là người đầu tiên thắp hương.

 

Nhưng cô chẳng mất bao nhiêu thời gian để quyết định từ bỏ điều đó.

 

So với việc phải dậy sớm khi trời còn chưa sáng để xếp hàng dâng hương cho Phật, cô thà ngủ thêm một chút, ăn uống đầy đủ rồi thong thả đến sau.

 

Không biết có phải những người xung quanh cũng có chung suy nghĩ với cô hay không, mà không chỉ đến muộn, ngay cả bước đi của họ cũng chậm rãi, mang theo sự lười biếng đặc trưng của những buổi chiều đầu năm.

 

Cả hai cũng không báo trước với người trong chùa, mà hòa vào dòng người, đi qua cổng chính dành cho khách viếng thăm, lần lượt bái lạy các vị thần Phật trong điện thờ. Đến khi bước ra khỏi gian điện cuối cùng, số hương trong tay họ cũng vừa vặn được dùng hết.

 

Trong sân phía trước có một cây "cầu duyên"—tất nhiên, không phải là một loài cây đặc biệt nào, mà là một nơi để người ta treo dải lụa đỏ hoặc thẻ gỗ lên cành cây, cầu mong nhân duyên tốt đẹp. Hầu như chùa chiền hay đạo quán nào cũng có một cây như vậy, hiệu nghiệm hay không thì khó nói, nhưng các cặp đôi nhìn thấy đều khó mà kiềm lòng, sẵn sàng bỏ tiền để "kết duyên".

 

Ví dụ như lúc này, cả Hướng Tình và Lộ Tranh đều bất giác dừng chân.

 

Dù họ biết rõ rằng một cái cây không thể nào quyết định được chuyện tình cảm của con người, nhưng vẫn không thể cưỡng lại sự lôi cuốn của những ước nguyện tốt đẹp ấy.

 

Hai người nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được mà xếp hàng.

 

Và rồi, chẳng ngoài dự đoán, họ nhanh chóng bị vị tăng nhân phụ trách bán dải lụa và thẻ gỗ nhận ra.

 

Nhưng trước khi người đó kịp lên tiếng chào hỏi, Lộ Tranh đã nhanh tay quét mã thanh toán, đồng thời nói: "Lấy một thẻ gỗ."

 

Vị tăng nhân hơi sững lại, ánh mắt ngạc nhiên liếc qua cả hai, dừng lâu hơn một chút ở bàn tay họ đang nắm chặt. Mãi một lúc sau, ông mới hoàn hồn, nhẹ nhàngh dâng lên một thẻ gỗ.

 

Lộ Tranh nhận lấy, bước qua một bên, cầm bút, cẩn thận viết lên đó hai cái tên:

 

Lộ Tranh, Hướng Tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hai cái tên đứng sát bên nhau. Viết xong, anh khẽ vung tay một cái, tấm thẻ liền bay lên, đáp xuống nhánh cây cao nhất. Sau một vài lần đung đưa, nó vững vàng treo lại ở đó.

 

Những khách viếng chùa xung quanh không khỏi bày tỏ sự ngưỡng mộ.

 

Dù chưa có bằng chứng nào chứng minh rằng thẻ treo càng cao thì càng linh nghiệm, nhưng theo bản năng, ai cũng mong muốn vật của mình được treo lên vị trí cao nhất có thể. Nếu như đây là việc có thể nhờ người khác làm giúp, e rằng không ít người sẽ muốn nhờ Lộ Tranh giúp một tay.

 

Nhất là những người đã thử nhiều lần nhưng vẫn chưa thể ném lên đúng chỗ, so với anh, họ trông càng thêm t.h.ả.m hại.

 

Nhưng dù thế nào, đã có người thành công rồi, bảo họ từ bỏ và chấp nhận vị trí thấp hơn thì đúng là không cam lòng.

 

Lộ Tranh hoàn toàn không biết rằng mình vừa gây ra "đả kích" gì cho những người xung quanh. Sau khi treo xong thẻ gỗ, anh cùng Hướng Tình đi tìm Liễu Nhân Đại sư.

 

Không may, lúc đó đại sư đang tiếp khách, vậy nên cả hai lại đi lên ngọn núi phía sau chùa. Thực ra, hôm nay họ đến đây chủ yếu là để xem mảnh đất của Hướng Tình.

 

Qua Tết, Diệp Thành gần như sẽ bước vào mùa xuân, công việc trồng trọt đương nhiên cũng cần được chuẩn bị. Hơn nữa, cô còn muốn hoàn thành mọi thứ trước khi kỳ học mới bắt đầu, thời gian khá gấp rút, nên nhất định phải tính toán từ sớm.

 

Ở đó suốt cả buổi chiều, hai người cơ bản đã định hình được pháp trận sẽ sử dụng cho khu đất này. Thấy trời đã bắt đầu tối dần, họ mới thong thả xuống núi theo lối khác.

 

Bên ngoài cổng chùa Trường Ninh, không xa lắm, chính là căn viện mà họ từng ở trong một thời gian ngắn.

 

Hướng Tình bỗng nhiên nổi hứng, muốn quay lại đó một chuyến.

 

Dưới tên Lộ Tranh có rất nhiều bất động sản, tất cả đều được bảo trì và dọn dẹp thường xuyên. Vì vậy, dù nơi này đã không có người ở một thời gian, nó vẫn không hề xuống cấp hay tiêu điều, chỉ là một căn nhà không có người ở, dù sao cũng ít nhiều mang chút không khí lạnh lẽo.

 

Đứng trong sân, Hướng Tình có chút cảm khái: "Hồi đó nào có nghĩ tới, sẽ có ngày chúng ta ở bên nhau?"

 

"Anh có nghĩ." Bên cạnh, giọng nói trầm thấp của Lộ Tranh vang lên.

 

"Hả?" Hướng Tình không khỏi ngạc nhiên.

 

Lộ Tranh siết c.h.ặ.t t.a.y cô, nhìn về phía căn nhà trước mặt, ánh mắt đầy bình thản, nói: "Anh có nghĩ đến."