"Anh có cảm thấy hơi cô đơn, buồn tẻ không?" Cô không nhịn được mà hỏi.
Lộ Tranh đáp lại bằng một câu hỏi: "Em cũng không thích ra ngoài giao thiệp với mọi người, em có thấy cô đơn, buồn tẻ không?"
Hướng Tình lập tức hiểu ra. Hóa ra cả môn phái này đều là những người hướng nội ẩn dật, thích kiểu giao tình nhạt như nước đây mà?
Nhưng nghĩ kỹ lại, điều này cũng hợp lý. Chỉ có những người như vậy mới có thể chịu được cuộc sống trên núi, kiên nhẫn nghiên cứu đạo pháp. Từ góc độ này, quả thực Thượng Thanh phái rất hợp với Lộ Tranh.
Chợt, cô lại nghĩ đến cuộc tranh chấp đạo thống giữa Thượng Thanh phái và Thái Nhất phái, càng thêm thấu hiểu. Hóa ra, dù là những người sống hướng nội và trầm lặng đến đâu, cũng có những điều không thể không tranh đấu… Hoặc có lẽ, chính vì họ quan tâm đến quá ít thứ, nên những gì họ đã xem trọng thì càng phải bảo vệ đến cùng.
Đi dạo một vòng, cuối cùng họ lại quay về dưới gốc cây dâu tằm cổ thụ.
Đến nơi này, Hướng Tình lập tức nhớ đến những điều mình đã lĩnh hội về vòng tuần hoàn vào hôm qua. Cô nhanh chóng bước lên, đưa tay định chạm vào thân cây thêm một lần nữa.
Nhưng khi tay vừa giơ lên, Lộ Tranh đã nắm lấy cổ tay cô.
Cô khó hiểu quay đầu nhìn anh, hai ánh mắt chạm nhau, Lộ Tranh dường như mới ý thức được hành động của mình. Anh chậm rãi buông tay ra, nhưng vẫn không quên dặn dò: "Cẩn thận một chút."
Hướng Tình lập tức hiểu ra, anh sợ cô lại rơi vào trạng thái ngộ đạo đột ngột như hôm qua.
Dù chuyện này đối với cô mà nói là một cơ duyên tốt, nhưng với người đứng bên ngoài quan sát như Lộ Tranh, không tránh khỏi lo lắng.
"Em biết rồi." Cô trấn an anh. "Sẽ không giống như hôm qua đâu."
Hôm qua là tình huống bất ngờ, cô đột nhiên tiếp xúc với một thứ hoàn toàn mới, phải tập trung toàn bộ sự chú ý để hiểu và lĩnh hội, nên mới rơi vào trạng thái "dòng chảy", quên hết mọi thứ xung quanh. Nhưng bây giờ, cô đã hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, tất nhiên sẽ không mất kiểm soát như vậy nữa.
Nghe vậy, Lộ Tranh mới yên tâm lùi lại một bước, để cô tiến lên.
Hướng Tình đặt tay lên thân cây, quả nhiên ngay lập tức lại chìm vào trạng thái huyền diệu ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giống như cảm giác cô có được ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cây dâu tằm này: sự sống và cái c.h.ế.t không chỉ đạt đến trạng thái cân bằng bên trong thân cây, mà còn hình thành một vòng tuần hoàn hoàn chỉnh.
Từ lâu, cô đã biết rằng linh khí giữa trời đất có thể luân chuyển không ngừng chính là nhờ sự tiêu hao và tái sinh, tự tạo thành chu trình khép kín. Nhưng phải đến khi tiếp xúc với cây dâu tằm này, cô mới nhận ra, vòng tuần hoàn này không chỉ tồn tại trong thiên địa.
Tu hành của con người, dù là trong Đạo môn hay Phật môn, xét đến cùng cũng chỉ là để tạo ra một chu trình khép kín bên trong cơ thể.
Sau đó, dùng vòng tuần hoàn bên trong để liên kết với đại chu trình giữa trời đất, từ đó dẫn dắt các loại "khí" để đạt được mục tiêu của bản thân, đây chính là Đạo pháp.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Trên cơ sở này, các hệ thống hỗ trợ như đan dược, pháp khí, phù chú, trận pháp lần lượt được phát triển.
Con người là như vậy, linh vật đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Ví dụ như cây dâu tằm trước mặt, hay cây tử vi trong chùa Trường Ninh, đều đã hình thành vòng tuần hoàn sơ bộ, sinh ra linh tính, chính là những "linh thực" mà người đời nhắc đến.
Chỉ tiếc rằng, đây rốt cuộc cũng là thời đại Mạt Pháp. Những linh vật có thể tự hình thành vòng tuần hoàn như vậy vốn đã cực kỳ hiếm hoi, hơn nữa đều là kết quả của sự cộng hưởng giữa cơ duyên và hoàn cảnh đặc biệt. Ví dụ như hai cây cổ thụ này, chính vì mọc ở nơi linh khí hội tụ, lại được Đạo pháp và Phật pháp thấm nhuần trong thời gian dài, nên mới có thể sinh ra linh tính.
Ngoài những trường hợp đặc biệt đó ra, thiên địa này đã không còn môi trường cho linh vật phát triển nữa.
Cho nên, nếu Hướng Tình muốn tự mình trồng được một cây linh thực thực thụ, thì chỉ dựa vào việc liên tục rót khí vận vào là không đủ. Cô nhất định phải dùng chính khí vận của mình để giúp chúng hình thành một vòng tuần hoàn nội tại độc lập.
Giống như những cây nhân sâm mà cô đã gieo trồng trước đó. Cây được chọn làm nhóm đối chứng, sau khi ngừng tưới khí vận, bây giờ đã hoàn toàn hòa vào đám cỏ dại xung quanh, không còn chút linh khí nào.
Cảm nhận được vòng tuần hoàn trong thân cây dâu tằm, những suy nghĩ trong lòng Hướng Tình càng trở nên rõ ràng, cô cũng dần hiểu được mình cần làm gì.
Thật ra, việc này không quá khó, một khi đã lĩnh hội được "chu trình tuần hoàn" là cốt lõi, thì những bước sau chỉ còn là làm theo đúng trình tự. Nhưng việc đơn giản như vậy, đến nay vẫn chưa có ai hoàn thành được, chắc chắn không phải ngẫu nhiên.
Vì công việc này không phải ai cũng làm được.
Đa số tu sĩ thậm chí còn chưa nắm vững việc kiểm soát khí vận của bản thân, ngay cả việc tu tập Đạo pháp đã là một quá trình đầy gian nan, huống chi là thực hiện loại thao tác tinh vi thế này.