Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 237



 

Cây dâu tằm cổ này ẩn chứa đạo vận, có vô số người từ các môn phái khác nhau tìm đến để quan sát và lĩnh hội, trong đó không thiếu các thiên tài kiệt xuất. Nhưng có thể chỉ vừa nhìn mà đã ngay lập tức rơi vào trạng thái ngộ đạo như Hướng Tình thì đây là lần đầu tiên.

 

"Cô ấy quả thực phúc vận sâu dày." Xung Hòa đạo trưởng không nhịn được mà cảm thán.

 

"Không." Lộ Tranh nhẹ nhàng sửa lại: "Cô ấy là ứng vận mà sinh."

 

Xung Hòa đạo trưởng nghe vậy, quay đầu nhìn anh, ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn trên tay anh, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Chưa chúc mừng cậu."

 

Nghe vậy, Lộ Tranh vô thức xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón áp út trái, mỉm cười đáp: "Đa tạ."

 

Nhìn bộ dạng này của anh, trong lòng Xung Hòa đạo trưởng không khỏi dâng lên nhiều cảm xúc. Nếu có ai trên đời này hiểu rõ Lộ Tranh nhất, thì không ai khác ngoài ông. Ông biết rõ hành trình của Lộ Tranh gian nan ra sao, cũng hiểu rõ anh đã thay đổi nhiều thế nào.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Vậy nên, chuyện Lộ Tranh và Hướng Tình ở bên nhau, ông không hề cảm thấy ngạc nhiên.

 

Hướng Tình là ứng vận mà sinh. Đối với thế gian này là vậy, mà đối với Lộ Tranh, điều đó lại càng đúng hơn.

 

Hướng Tình đắm chìm trong trạng thái ngộ đạo suốt cả một ngày. Đến khi mở mắt ra, trước mắt cô đã là bầu trời đầy sao.

 

Trên núi cũng giống như ngoài biển, ở đây, những vì sao dường như lớn hơn, sáng hơn, như thể con người cũng gần với bầu trời hơn một chút.

 

Cô lặng lẽ thưởng thức khung cảnh trong giây lát, vô thức cử động một chút, rồi mới giật mình nhận ra mình đang gối đầu trên đùi ai đó. Không biết đã giữ nguyên tư thế này bao lâu, chắc hẳn chân của đối phương đã tê rần. Cô vừa động đậy, một tiếng "hít" khe khẽ vang lên.

 

Hướng Tình vội vàng ngồi dậy, quay đầu lại nhìn. Quả nhiên, người đang tựa vào thân cây làm gối cho cô chính là Lộ Tranh.

 

"Anh ổn chứ?" Cô vội hỏi.

 

Lộ Tranh cố gắng không để lộ vẻ mặt nhăn nhó, khó khăn đáp: "Cũng tạm."

 

Anh không muốn để cô cứ mãi chú ý đến đôi chân tê cứng của mình, liền cử động một chút rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: "Còn em thì sao? Tự nhiên lại ngộ đạo, em đã ngộ ra điều gì?"

 

"Ngộ ra… tuần hoàn." Hướng Tình đáp.

 

"Tuần hoàn?"

 

"Đúng vậy." Cô mỉm cười nhìn anh, "Xem như đã giải đáp được một khúc mắc trong lòng bấy lâu nay, một số suy nghĩ cũng được chứng thực, thu hoạch rất lớn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vừa nói, cô vừa không kiềm được mà vươn tay vỗ nhẹ lên thân cây dâu tằm phía sau lưng: "Cảm ơn sư phụ."

 

Ít nhất với cô, cây dâu tằm này thật sự rất rộng lượng.

 

Lá cây khẽ lay động, như thể đang hồi đáp cô.

 

Hai người lại ngồi dưới gốc cây một lúc nữa, nhưng rồi Hướng Tình không nhịn được mà ngáp một cái. Dù bề ngoài có vẻ như cô chỉ đang ngủ, nhưng trên thực tế tiêu hao năng lượng không nhỏ, lúc này vừa đói vừa buồn ngủ.

 

Lộ Tranh nhanh chóng nhận ra điều đó. Đúng lúc chân anh cũng đã bớt tê, liền kéo cô đứng dậy đi tìm đồ ăn.

 

Thượng Thanh phái dù nằm trong núi nhưng vật tư lại rất đầy đủ, đồ ăn cũng phong phú. Lộ Tranh đã cố ý giữ lại phần ăn cho cô, giờ chỉ cần hâm nóng một chút là có thể dùng ngay. Sau khi ăn uống no nê, cơn buồn ngủ của Hướng Tình càng tràn tới. Cô chỉ kịp rửa mặt qua loa, rồi gần như bị Lộ Tranh bế về phòng.

 

Một giấc ngủ kéo dài đến tận khi trời sáng hẳn. Nhưng sau khi thức dậy, tinh thần cô lại rất sảng khoái.

 

Từ xa, cô nghe thấy âm thanh huyên náo bên ngoài, tò mò mặc quần áo rồi bước ra ngoài. Sau khi tìm thấy Lộ Tranh, cô mới hiểu rốt cuộc là chuyện gì.

 

Dù sống trên núi, nhưng cuộc sống ở Thượng Thanh phái không hề nhàn nhã, ngược lại, các đệ tử ở đây mỗi ngày đều có rất nhiều bài tập phải hoàn thành. Ngoài việc học đạo kinh, đạo pháp, họ còn phải rèn luyện thể chất và theo học các môn văn hóa. Còn những việc như quét dọn, giặt giũ, nấu ăn… thì không đáng kể nữa.

 

Âm thanh cô nghe thấy lúc này chính là tiếng ồn ào của các đệ tử khi đang luyện tập võ nghệ.

 

"Nghiêm túc vậy sao?" Nghe xong, Hướng Tình lập tức nhớ lại những ngày tháng ôn thi đại học, không khỏi xoa n.g.ự.c đầy ám ảnh.

 

May mắn thay, bây giờ cô đã là sinh viên đại học, đến đây cũng chỉ là khách.

 

Đúng là con người luôn phải nỗ lực…

 

Hôm qua vốn định tham quan Thượng Thanh phái, nhưng lại bị khoảnh khắc ngộ đạo của Hướng Tình làm gián đoạn, nên bây giờ, Lộ Tranh dẫn cô đi dạo một vòng từ đầu.

 

So với chùa Trường Ninh, nơi lúc nào cũng đông đúc khách hành hương và náo nhiệt, Thượng Thanh phái rộng lớn nhưng lại rất vắng vẻ. Các gian nhà cũng không trang nghiêm, rộng rãi như ở chùa Trường Ninh, mà được xây dựng dựa theo địa hình núi non, trông có phần tùy ý và phóng khoáng hơn.

 

Những công trình ở đây cũng khá rải rác, đi một đoạn dài mới có thể nhìn thấy một hai bóng dáng đạo sĩ. Mà dù có gặp nhau, họ cũng chỉ khẽ gật đầu chào, chứ không trò chuyện rôm rả.

 

Hướng Tình dần hiểu ra tại sao Lộ Tranh ở Thượng Thanh phái ba năm mà không kết thân với ai, quan hệ với các đệ tử trong môn cũng chỉ dừng lại ở mức xa cách. Ban đầu, cô nghĩ rằng do tình trạng đặc biệt của anh khiến anh bị xa lánh, nhưng bây giờ xem ra, bản chất của Thượng Thanh phái vốn đã như vậy.