"Anh sẽ nói với Thượng Thanh phái, xin một khu đất riêng để trồng linh thực." Lộ Tranh đề nghị. "Nơi này núi non trong lành, linh khí dồi dào hơn trong thành phố, chắc chắn sẽ thích hợp hơn. Hơn nữa, em có nhánh cây dâu tằm, không cần phải theo dõi mỗi ngày, chỉ cần định kỳ đến đây dùng khí vận điều chỉnh là được. Như vậy, Thượng Thanh phái cũng sẽ có lợi."
Ban đầu, Hướng Tình cảm thấy hơi phiền phức, nhưng nghe đến câu cuối cùng, cô vẫn gật đầu đồng ý.
Sau khi linh thực trưởng thành, chắc chắn sẽ cải thiện môi trường xung quanh, lợi ích mang lại không hề nhỏ.
Dù Lộ Tranh không quá thân thiết với Thượng Thanh phái, nhưng nơi này cũng chưa từng bạc đãi anh. Trên cương vị của mình, anh cũng cần phải suy nghĩ cho môn phái. Hiện giờ, cô và anh đã là một thể, chuyện của anh chính là chuyện của cô. Hơn nữa, Thượng Thanh phái cũng đã quan tâm chăm sóc cô không ít, chưa kể lần này còn nhờ đến sư phụ dâu tằm mới có được ngộ đạo.
Một việc vừa dễ làm vừa có ích cho cả hai bên, vậy tại sao không làm?
Thượng Thanh phái hiển nhiên cũng hiểu rất rõ đạo lý này. Ngày hôm sau, khu đất dành cho Hướng Tình đã được quy hoạch xong. Nhưng khi cô và Lộ Tranh đến nơi, họ mới phát hiện, không chỉ có đất, mà cả mặt bằng đã được xử lý sẵn. Tất cả những vật dụng cần thiết để canh tác, từ hạt giống, phân bón, cho đến nguyên liệu bố trí pháp trận, đều đã được chuẩn bị đầy đủ.
Cô chỉ cần bắt tay vào trồng là xong.
Đây là lần đầu tiên Hướng Tình được tận hưởng dịch vụ như thế này, trong lòng không khỏi bội phục phong cách làm việc của Thượng Thanh phái. Đồng thời, cô cũng hiểu thêm vì sao Lộ Tranh, dù không hứng thú với những chuyện vặt vãnh, nhưng vẫn chưa bao giờ có ý định tách rời khỏi môn phái này.
Người của Thượng Thanh phái đúng là quá hữu dụng!
Vậy là, kỳ nghỉ thăm hỏi gia đình tốt đẹp của cô, bỗng chốc biến thành một chuyến trải nghiệm nông trang. Mấy ngày tiếp theo, cô đều bận rộn với việc trồng trọt.
Nhưng lợi thế lớn nhất của việc sống trên núi là, lịch sinh hoạt của cô đã quay lại trạng thái lành mạnh.
Không còn cách nào khác, tất cả mọi người ở đây đều ngủ sớm dậy sớm. Một mặt, cô không muốn quá khác biệt, mặt khác, làm việc cả ngày mệt mỏi, mà buổi tối lại chẳng có hoạt động giải trí nào, thì chỉ còn cách ngủ sớm. Mà đã ngủ sớm thì đương nhiên cũng sẽ thức dậy sớm.
Không khí trong núi vô cùng trong lành, đặc biệt là vào buổi sáng. Hít một hơi thật sâu, cảm giác như cả cơ thể được thanh lọc.
Trong môi trường như thế này, làm việc khi mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, sau khi quen rồi, cô lại cảm thấy cuộc sống như vậy cũng có một nét thú vị riêng. Thế là, kế hoạch dưỡng già của cô lại có thêm một lựa chọn mới.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Điều này khiến cô có chút đau đầu, rốt cuộc là nên chọn ẩn cư giữa phố phường náo nhiệt, tìm một góc yên tĩnh, hay nên về quê, sống giữa thiên nhiên điền viên? Hay là cứ định cư trên đảo, hòa mình với biển cả mênh mông?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Anh thích kiểu nào?" Cô hỏi Lộ Tranh.
Lộ Tranh trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để bộc lộ khí chất bá đạo tổng tài của mình: "Trẻ con mới phải chọn, em có thể có tất cả."
Thực tế, hiện tại họ cũng đã có đủ mọi thứ rồi, chẳng phải sao?
Hướng Tình nghĩ lại, lập tức cảm thấy thoải mái hơn, cũng không còn luyến tiếc cuộc sống trên núi nữa. Ngày hôm sau, cô dứt khoát thu dọn hành lý, trở về thành phố, chùa Trường Ninh vẫn còn một khu đất đang đợi cô gieo trồng, hơn nữa, kỳ học mới cũng sắp bắt đầu rồi.
Mặc dù sau Tết, thời tiết ngày càng ấm áp hơn, nhưng khi họ trở về Thượng Thanh phái, rừng núi hai bên đường vẫn còn một màu tiêu điều xơ xác. Những cành cây trơ trụi, gầy guộc vươn thẳng lên trời, vô cớ khiến lòng người cảm thấy lạnh lẽo.
Thế nhưng chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, đến khi họ rời đi, lúc xe xuống núi, Hướng Tình đã nhìn thấy những mảng màu lấp ló trong khu rừng hai bên đường.
Những loài hoa của mùa này không quá rực rỡ, cánh hoa cũng không lớn, chỉ có những bông vàng, trắng chen chúc nhau đậu trên những cành cây còn chưa mọc lá. Nhưng cảnh sắc ấy vẫn đủ để mang lại sinh động.
Suốt cả quãng đường, Hướng Tình ngắm hoa không chớp mắt, trong lòng trào dâng một niềm vui khó tả.
Bây giờ, cô nhạy cảm hơn rất nhiều với sự biến đổi của thực vật, có thể cảm nhận rõ ràng sức sống mãnh liệt đang bùng lên trong chúng. Ẩn trong những bông hoa, trong cành lá, trong rễ cây, trong lớp đất… cả trời đất dường như đang tràn đầy một nguồn sinh lực mạnh mẽ.
Kể từ khi nhận nhiệm vụ tham gia cuộc thi viết của giáo sư Lâm, cô vẫn chưa động bút, vì không biết phải viết gì.
Nhưng khoảnh khắc này, vô số cảm hứng như thể cũng có sinh mệnh riêng, đồng loạt bùng nổ trong tâm trí cô.
Hướng Tình cuối cùng đã có động lực để viết.
Sau khi trở lại Diệp Thành, ban ngày cô đến chùa Trường Ninh trồng trọt, buổi tối ngồi dưới ánh đèn trau chuốt bài viết của mình.
Đến hoàng hôn, như thường lệ, cô cùng Lộ Tranh ra ngoài đi dạo.