Hướng Quân Minh hơi nhướng mày, định lên tiếng, thì Lộ Tranh đã lịch sự nói: "Vậy thì làm phiền Hướng tiểu thư rồi."
Hướng Tình đứng phía sau, nhẹ nhàng đẩy xe lăn, đưa Lộ Tranh tiến vào sảnh tiệc.
Những người khác dù muốn nhân cơ hội bắt chuyện với hắn, nhưng nhìn dáng vẻ hai người rõ ràng có chuyện muốn nói, họ cũng thức thời lùi lại, chỉ dùng khóe mắt âm thầm quan sát.
Tìm một góc thích hợp để nói chuyện, Hướng Tình ngồi xuống đối diện Lộ Tranh, còn đang cân nhắc mở lời thế nào thì đã nghe hắn hỏi trước: "Không biết Hướng tiểu thư đã nghe tin này từ đâu?"
Đối với chuyện này, hắn còn gấp gáp hơn cô dự tính. Như vậy, khả năng hợp tác sẽ cao hơn, với cô mà nói, đây là điều tốt. Vì vậy, cô cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là, tôi có thứ anh cần, và tôi cũng có việc cần nhờ anh. Chúng ta có thể…"
"Xin lỗi." Lộ Tranh nhàn nhạt cắt ngang lời cô. "Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Hướng tiểu thư, tôi không cảm nhận được vận khí đủ lớn từ cô."
Hướng Tình hít sâu một hơi, hạ giọng: "Vì vận khí của tôi đã bị người khác mượn mất rồi."
"Mượn vận khí?" Lộ Tranh ngẩng đầu lên, lần này, hắn thực sự nhìn cô nghiêm túc.
Có thể nói ra hai chữ ‘mượn vận’ này, chắc chắn không phải chỉ nghe lỏm vài câu rồi đến đây tâng công, mà là người thực sự biết rõ chuyện. Thái độ của hắn lập tức trở nên thận trọng hơn.
Hắn đến đây tất nhiên không phải vì nhà họ Hướng, mà là vì Sung Hòa đã gieo cho hắn một quẻ, nói rằng hắn có thể tìm được chuyển cơ tại nơi này.
Vì thế, hắn mới đến đây.
"Xin chờ một chút." Lộ Tranh khép mắt, giơ hai ngón tay chạm lên trán, miệng lẩm bẩm chú ngữ.
Chốc lát sau, hắn mở mắt. Hướng Tình sửng sốt phát hiện—màu mắt của hắn đã biến thành một sắc tím sâu thẳm. Ánh mắt hắn lướt qua cô, khiến cô có cảm giác như mình đã bị nhìn thấu toàn bộ.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Lộ Tranh im lặng nhìn Hướng Tình rất lâu, rồi mới chậm rãi nhắm mắt lại. Khi mở mắt lần nữa, màu sắc trong mắt hắn đã trở về như bình thường.
"Lộ tiên sinh, anh đã thấy gì?" Hướng Tình không khỏi căng thẳng.
Dù sao đây cũng là truyện huyền học, cô nghi ngờ vừa rồi hắn đã dùng mấy thứ đại loại như "Khai Thiên Nhãn" để quan sát cô. Cô là người xuyên sách, liệu hắn có nhìn ra không?
"Tôi đã thấy vận khí của cô." May mắn thay, Lộ Tranh dường như chỉ chú ý đến vận khí, không để ý đến thứ gì khác. Hắn nhìn cô, đôi mắt dường như không hoàn toàn tập trung vào cô, mà như đang xuyên qua cô để nhìn thấy một thứ khác. "Vận khí của cô, quả thật rất đặc biệt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ý anh là sao?"
"Vận khí của cô có màu vàng kim, điều này cực kỳ hiếm thấy." Lộ Tranh đan tay vào nhau, ngữ điệu bình thản: "Đa số người bình thường có vận khí màu trắng. Một số người có vận khí mạnh thì là màu xanh. Nhưng màu vàng kim…" "Tôi chỉ từng thấy duy nhất một lần."
"Là ai?" Hướng Tình lập tức truy hỏi, cơ thể cũng hơi nghiêng về phía trước.
Lộ Tranh mấp máy môi, nhẹ giọng nói ra một cái tên: "Liễu Nhân."
"Liễu Nhân? Nghe như…"
"Là pháp danh của một cao tăng đắc đạo tại Trường Ninh Tự." Lộ Tranh khẳng định khi vấn trong lòng cô.
Trường Ninh Tự? Hướng Tình nhíu mày, chợt nhớ đến Khổ Chân Đại sư, người từng mượn vận của cô để giúp nữ chính. Liệu hai người này có liên quan không?
Lộ Tranh không tiếp tục chủ đề này. Sự tồn tại của vận khí vàng kim khiến hắn nảy sinh một tia hy vọng mong manh, hắn bắt đầu tin quẻ mà Sung Hoà gieo cho hắn thật sự là đúng. Hắn nhìn cô, chậm rãi nói: "Nhưng vận khí của cô… quá yếu."
Người bình thường có khí vận như khói, mỏng manh mà phân tán. Người có đại vận thì khí vận như trụ, thô dày và tụ lại. Thông thường, những người có khí vận đặc biệt về màu sắc, thì vận khí của họ thường vững chắc và ngưng tụ.
Tuy nhiên, khí vận màu vàng kim của Hướng Tình lại nhẹ nhàng và phân tán như người bình thường. Không biết có phải điều này liên quan đến chuyện "mượn vận" mà cô ấy vừa nói hay không.
Nghe vậy, Hướng Tình cũng tạm gác lại những nghi vấn trong lòng. Cô suy nghĩ một lát rồi nói với Lộ Tranh: "Có lẽ là vì vận khí của tôi đã bị mượn đi quá nhiều. Giống như một chiếc đồng hồ cát, dù lỗ đáy có nhỏ đến đâu, thì cũng không thể chịu nổi việc rò rỉ liên tục suốt mười tám năm trời…"
Lộ Tranh nghe xong, cũng không khỏi gật đầu đồng tình. Đúng vậy, nếu xét theo cách này, việc khí vận của Hướng Tình vẫn còn có thể tụ lại thành hình dạng, thực sự đã là một điều hiếm có.
Khoan đã… Hắn chợt nhận ra điều gì đó. "Mười tám năm?"
Hôm nay chẳng phải chính là tiệc sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy sao?
"Đúng vậy, từ khi tôi vừa chào đời, khí vận đã bị lấy đi rồi." Hướng Tình đáp với giọng điệu bình thản.
Lộ Tranh trầm mặc, chăm chú nhìn cô thật sâu. Hắn không hỏi cô làm sao mà biết được chuyện này, mà chỉ nhẹ giọng nói: "Vậy phải làm thế nào để lấy lại khí vận của cô?"