"Hả?" Hướng Tình sửng sốt, "Chuyện này cũng có thể sao?"
"Năm đó, tôi gặp phải biến cố, gần như không thể cứu chữa, chính là nhờ bái sư phụ làm thầy, mượn sinh cơ của người để giữ lại mạng sống, lại được truyền dạy bộ pháp quán tưởng cây dâu này, mới có chuyện sau này." Lộ Tranh mỉm cười nói, "Đừng coi thường cây này, nó chính là bảo vật trấn phái của Thượng Thanh, từ khi lập phái đến nay, vẫn luôn ở đây."
Hướng Tình bừng tỉnh, thì ra là vậy. Nếu thế, bối phận của Lộ Tranh đương nhiên cao rồi. Chưa biết chừng còn có thể truy ngược đến tận thời tổ sư khai phái, trong môn có ai sánh bằng chứ?
Nhưng điều này cũng chỉ là danh nghĩa mà thôi, rõ ràng cả Lộ Tranh lẫn Thượng Thanh Phái đều không quá xem trọng. Đạo trưởng Xung Hòa chẳng phải cũng đã nói rồi sao, đạo pháp của Lộ Tranh đều do ông ấy dạy. Dù sao thì cây cũng không thể nói chuyện, không thể cử động, chắc chắn cũng không thể nuôi dạy đồ đệ.
Nhưng cây dâu này lại có thể trực tiếp truyền thụ đạo pháp, quả nhiên không hổ danh là thế giới huyền học.
Chỉ tiếc là theo lời Lộ Tranh, sư phụ của anh ta chỉ có linh tính, chứ không sinh ra linh trí. Việc có thể giao tiếp với nó là nhờ vào việc anh ta đã mượn sinh cơ của nó, hình thành một loại liên kết huyền diệu giữa hai bên.
Chẳng trách Lộ Tranh lại nói Thượng Thanh Phái có đại ân với anh ta—chuyện này không khác gì đem bảo vật trấn phái ra tặng!
Với nguồn gốc đặc biệt này, thiện cảm của Hướng Tình đối với pháp môn quán tưởng này lập tức tăng lên rõ rệt.
Dưới sự chỉ dẫn của Lộ Tranh, cô ngồi xếp bằng, hai tay đặt lên gối, lòng bàn tay hướng lên trời, nhắm mắt tĩnh tâm, làm trống rỗng đầu óc… Tóm lại, toàn bộ quá trình theo cảm nhận của Hướng Tình chẳng khác gì phương pháp thiền định đang thịnh hành trong xã hội, cốt lõi vẫn là một chữ "ngộ".
Nếu không phải đích thân Lộ Tranh làm người hướng dẫn, cô thậm chí còn nghi ngờ mình đang gặp phải kẻ lừa đảo.
Một phương pháp tu luyện cá nhân hóa đến như vậy, Hướng Tình cứ tưởng rằng mình sẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể nhập môn, dù gì thì cô cũng từng đọc không ít tiểu thuyết tiên hiệp, mà theo như trong đó viết, nhập môn luôn là giai đoạn khó khăn nhất.
Nhưng khi giọng tụng chú của Lộ Tranh vang lên, ý thức của cô nhanh chóng rơi vào một trạng thái mơ hồ, rỗng lặng, và một cách tự nhiên, trong đầu cô hiện lên hình ảnh một cây dâu tằm, như thể nó vốn đã tồn tại ở đó, chỉ chờ cô "nhìn thấy".
Ngay sau đó, cô chợt cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, rồi đột nhiên xuất hiện giữa những tán cây của cây dâu.
Đây rốt cuộc là một cái cây như thế nào?
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nó đã trải qua biết bao thăng trầm của thời gian, từng được tắm trong sương mai, bị vùi dập bởi gió sương, từng bị sét đ.á.n.h trúng, từng bị con người chặt phá, cũng từng bị sâu mọt xâm hại… Những dấu vết của năm tháng in hằn trên thân cây, khiến nó trông như đã đến bước đường cùng, dường như có thể khô héo và c.h.ế.t đi bất cứ lúc nào. Nhưng khi đến gần mới phát hiện ra, bên trong nó vẫn còn một dòng sinh cơ huyền diệu.
Gió thổi qua làm cành lá cây dâu khẽ rung động, Hướng Tình thuận theo hướng gió mà nhìn về phía xa, rồi kinh ngạc nhận ra vô số loại khí khác nhau.
Màu trắng, màu xanh lam, màu tím, màu vàng kim, màu xám, màu đen… tràn ngập khắp không gian. Tầm nhìn của Hướng Tình dần được kéo lên cao, như thể cô đang quan sát thế giới từ trên không, có thể rõ ràng nhìn thấy những dòng "khí" này chảy qua các thành phố, trào dâng trên núi non, xoay vòng trên mặt sông—tựa như hơi thở của thế giới này.
Bao la, tráng lệ, tràn đầy sức sống, khiến người ta phải kinh ngạc.
Hướng Tình còn muốn quan sát kỹ hơn thì bỗng nhiên linh hồn chấn động, như thể bị ai đó mạnh mẽ đá một cú, lập tức bị đẩy khỏi trạng thái huyền diệu kia, đầu óc quay cuồng, tim đập dồn dập, hoảng hốt không thôi.
Cô mở mắt ra trong tiếng tim đập dữ dội, vừa định miêu tả cho Lộ Tranh nghe về cảm giác vừa trải qua, thì bất chợt nhìn thấy trên đỉnh đầu anh ta có một luồng khí hỗn loạn quấn quanh, liền sững sờ tại chỗ.
"Hướng tiểu thư?" Lộ Tranh hơi nhíu mày, có chút lo lắng gọi cô một tiếng.
Hướng Tình chớp chớp mắt, nhìn lại lần nữa, nhưng khí vận trên đỉnh đầu Lộ Tranh đã không còn thấy đâu. Thế nhưng, cảm giác chấn động và kinh ngạc vẫn còn đọng lại trong lòng cô, khiến cô không chắc liệu đó chỉ là ảo giác của mình hay cô thực sự đã nhìn thấy điều gì đó?
"Anh… khí vận của anh…" Cô lắp bắp nói, "Vừa rồi tôi hình như đã nhìn thấy…"
Trong mắt Lộ Tranh lóe lên một tia bất ngờ nhưng nhanh chóng biến mất. Dù đã sớm đoán rằng linh ứng của Hướng Tình rất mạnh, nhưng anh cũng không ngờ rằng cô lại có thể thành công ngay lần đầu tiên quán tưởng, hơn nữa lại là trong tình trạng khí vận chưa đầy đủ.
Đây chính là thiên địa tạo hoá của cẩm lý mệnh sao?
Lộ Tranh bắt đầu hiểu ra vì sao người mà anh tìm kiếm lại chính là cô.
Anh suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở: "Hướng tiểu thư quả nhiên thiên phú dị bẩm, mới lần đầu tiên đã nhập môn. Nhưng sau này, khi học được vọng khí thuật, cô đừng tùy tiện nhìn khí vận của người khác, nhất là những người cùng đạo."