Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 60



 

Cô có khuyết điểm, có những mặt không dễ được yêu thích, nhưng tất cả đều có nguyên do. Mà những mặt đáng yêu của cô, chỉ khi bỏ đi định kiến, người ta mới có thể cảm nhận được.

 

Nhưng trớ trêu thay, họ lại chỉ có thể đọc được bài viết này từ tay người khác, chứ không phải chính cô gửi cho họ.

 

Làm sao mà họ không cảm thấy bùi ngùi, hối hận và tiếc nuối cho được?

 

Mà đây, cũng chính là hiệu quả mà Hướng Tình mong muốn.

 

Hướng Hồng Ngư là do chính họ nuôi lớn, tình cảm tự nhiên sâu đậm, về điểm này, Hướng Tình dù có làm gì cũng không thể sánh bằng.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Nhưng ngược lại, những thứ đã bỏ lỡ, những điều không có được, mới luôn là thứ tốt nhất. Chỉ cần Hướng Tình thể hiện đủ xuất sắc, họ sẽ không thể không nghĩ đến câu hỏi: "Giá như…".

 

Những suy nghĩ này, sẽ khiến chút áy náy và tiếc nuối nhỏ nhoi trong lòng họ, từng chút một lên men, trở thành một nỗi hối tiếc không thể nói thành lời.

 

Người đã giúp Hướng Tình đưa bài viết đến tận tay Giáo sư Lâm đương nhiên chính là Lộ Tranh.

 

Nói đến chuyện này, không thể không nhắc đến việc nhân mạch của anh mạnh đến mức đáng kinh ngạc. Trong giới kinh doanh, có bao nhiêu người tranh nhau muốn kết giao với anh ta đã đành, không ngờ ngay cả giới văn học anh cũng có mối quan hệ.

 

Bài viết này của Hướng Tình, nói trắng ra, là viết riêng cho Long Chấn Quốc và Phùng Tuyết Phi đọc. Cô chỉ muốn tìm một người đủ sức nặng để chuyển bài viết đến tay họ, như vậy mới có thể khiến họ thực sự để tâm. Nhưng cô không ngờ rằng, người mà Lộ Tranh nhờ giúp đỡ lại là nhân vật cỡ Giáo sư Lâm.

 

Hiệu quả, đương nhiên không cần phải nói, còn tốt hơn cả những gì cô dự tính trong kịch bản lý tưởng nhất.

 

Lần nữa đến nhà Giáo sư Lâm thăm hỏi, khi bước ra ngoài, Hướng Tình nhìn thấy Phùng Tuyết Phi đang đợi dưới tòa nhà.

 

Bước chân cô khựng lại, bên kia Phùng Tuyết Phi dường như nhận được tín hiệu, lập tức nhanh chóng bước đến. Nhưng khi đến trước mặt Hướng Tình, bà chỉ đứng đó, miệng há ra lại ngậm vào, dường như vẫn chưa biết phải nói gì, chỉ dùng đôi mắt to tròn, như thể có thể nói thay lời, chăm chú nhìn cô.

 

Hướng Tình chợt nhận ra—mắt cô rất giống bà.

 

Nhưng dù sao cô cũng là một người xuyên sách, không phải nguyên chủ, nên không cảm thấy xúc động quá mức, chỉ đơn giản cảm khái sự kỳ diệu của huyết thống.

 

Thấy cô không lên tiếng, Phùng Tuyết Phi do dự một lát, cuối cùng vẫn mở lời.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Xin lỗi con." Bà nói.

 

Ba chữ ngắn ngủi, nhưng trong lòng Hướng Tình lại dâng lên rất nhiều cảm xúc phức tạp. Dù lời này bây giờ đã quá muộn, nguyên thân không thể nào nghe được nữa. Nhưng ít nhất, bà ấy đã nói ra.

 

"Tôi chưa từng oán trách hai người." Hướng Tình suy nghĩ một chút, rồi nói: "Dù sao chúng ta chưa từng sống chung, vốn dĩ cũng không có tình cảm. Hai người lại càng phải quan tâm đến cảm xúc của Hướng Hồng Ngư."

 

Cô nói như vậy, Phùng Tuyết Phi lại càng đau lòng hơn.

 

Hướng Tình không có thời gian ở bên họ, nên không thể sinh ra oán hận. Nhưng vợ chồng nhà họ Hướng thì sao? Dù sao cô cũng là một đứa trẻ họ nuôi nấng mười tám năm, vậy mà khi từ bỏ cô, họ lại có thể dễ dàng đến vậy, gần như không hề lưu luyến.

 

"Dù thế nào đi nữa, chúng ta là ba mẹ, chúng ta có trách nhiệm với con." Bà nói.

 

"Tùy thôi." Hướng Tình nhún vai, vẻ thờ ơ: "Tôi đã qua sinh nhật mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi."

 

Phùng Tuyết Phi mím môi, cuối cùng cũng không ép buộc nữa. Thực ra, việc Hướng Tình chịu đứng đây, bình tĩnh trò chuyện với bà, đã là kết quả tốt nhất rồi. Nhưng ngược lại, điều đó cũng có nghĩa là, cô đã không còn mong đợi tình yêu từ cha mẹ nữa. Điều này khiến bà không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

 

Một lúc sau, Phùng Tuyết Phi mới lên tiếng hỏi: "Dạo này con sống tốt chứ?"

 

"Hai người không nghe nhà họ Hướng nhắc đến sao?" Nghe vậy, Hướng Tình hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại cười nói: "Nhưng cũng đúng, ai lại muốn nhắc đến một kẻ chỉ biết phá hỏng bầu không khí như tôi chứ?"

 

Phùng Tuyết Phi có chút xấu hổ. Không chỉ vì ở nhà họ Hướng, quả thực không ai muốn nhắc đến Hướng Tình, mà còn bởi vì hai ngày họ ở đó, tình cảnh thực sự không dễ chịu chút nào.

 

Thực ra, nhà họ Hướng không hề cố ý lạnh nhạt, bề ngoài vẫn rất khách sáo, lễ độ. Nhưng chính vì quá khách sáo, nên từng giây từng phút đều nhắc nhở họ rằng họ chỉ là khách mà thôi.

 

Đặc biệt là khi Đàm Thanh Bình nói chuyện với bà, thái độ cao cao tại thượng đó khiến bà vô cùng khó chịu. Rõ ràng từng lời bà ta nói đều rất tốt đẹp, nào là hai nhà từ nay về sau là một gia đình, chung sống hòa thuận vui vẻ…Nhưng lạ thay, nghe thế nào cũng không thấy dễ chịu. Cảm giác từng chữ từng câu, bà ta đều đang nhắc nhở bà phải hiểu rõ thân phận của mình, phải suy nghĩ xem liệu mình có xứng đáng hay không.

 

Phùng Tuyết Phi không hiểu tâm lý học, nhưng bà cảm thấy đó dường như là một kiểu áp chế vô hình.

 

Bà chỉ ở đó có hai ngày mà nghĩ lại vẫn cảm thấy khó chịu, vậy thì Hướng Tình sống trong nhà họ Hướng bao năm qua, liệu cô đã phải chịu đựng những gì?

 

Cũng chẳng trách được cô thất vọng mà rời đi như vậy.