Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 61



 

Thấy bà đang nhìn mình đầy lo lắng, Hướng Tình bật cười, thoải mái dang tay, ý bảo: "Bây giờ bà thấy rồi đó, tôi sống rất tốt, thậm chí còn tốt hơn ở nhà họ Hướng nữa."

 

Đúng vậy. Phùng Tuyết Phi cẩn thận quan sát cô, ánh mắt thoáng lướt qua đôi chân của Hướng Tình. Lúc nãy từ xa, bà đã để ý dáng đi của cô đã trở lại bình thường, còn sắc mặt, rõ ràng tươi tắn hơn nhiều so với lúc còn ở nhà họ Hướng.

 

"Con đang ở đâu?" Phùng Tuyết Phi nghĩ một chút, rồi hỏi tiếp: "Nhà của chúng ta ở ngay tòa nhà bên cạnh, nếu con cần gì…"

 

"Không cần đâu." Hướng Tình thẳng thừng từ chối: "Tôi đã rời khỏi nhà họ Hướng, cũng không có ý định chen vào mối quan hệ giữa các người, tránh để ai đó cảm thấy khó chịu."

 

"Tiểu Ngư…" Phùng Tuyết Phi vô thức mở miệng. Bà muốn nói rằng "Tiểu Ngư sẽ không để ý đâu", nhưng lời nói ra được một nửa, bà lại im bặt.

 

Tiểu Ngư thật sự sẽ không để ý sao?

 

Nếu là trước đây, bà có thể chắc chắn mà khẳng định. Nhưng bây giờ, mặc dù lý trí bảo bà rằng Tiểu Ngư vẫn như vậy, nhưng khi mở miệng, bà lại do dự.

 

Khi bà còn đang ngập ngừng suy nghĩ, thì nghe thấy Hướng Tình nói: "Thay vì dành thời gian đến tìm tôi, bà nên dành thời gian đó để chăm sóc bản thân thì hơn."

 

Phùng Tuyết Phi ngẩn người.

 

Lại nghe thấy Hướng Tình nói: "Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã cảm thấy bà không chỉ xinh đẹp mà còn đặc biệt có khí chất." Cô nhìn Phùng Tuyết Phi, ánh mắt mang theo vài phần đ.á.n.h giá khắt khe, lời nói thốt ra càng không khách sáo, "Mới có bao lâu đâu, mà trên người bà đã không còn cái cảm giác dát vàng con mắt nữa rồi."

 

Những lời này đối với một người rất chú ý đến diện mạo như Phùng Tuyết Phi quả thực có sức sát thương không nhỏ, huống hồ nó còn xuất phát từ miệng con gái ruột nhưng lại xa lạ với mình như Hướng Tình.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Sắc mặt bà hơi tái đi, gần như chỉ muốn tìm một chỗ để trốn đi ngay, cảm thấy toàn thân không thể thoải mái được.

 

Nhưng Hướng Tình lại như không nhận ra, tiếp tục nói: "Nghe nói bà là vũ công, tôi không hiểu nhiều về lĩnh vực này, nhưng nghề nghiệp như vậy vốn dĩ sinh ra là để tỏa sáng trên sân khấu, đúng không? Thay vì lãng phí thời gian và sức lực vào tôi, chi bằng tập trung nâng cao bản thân, trau dồi chuyên môn đi."

 

"Được, ta biết rồi." Phùng Tuyết Phi có chút khó xử mà đáp lại, sau đó nói thêm, "Xin lỗi, hôm nay đã làm phiền con, thật là đường đột quá."

 

Chẳng những là đường đột, mà còn là tự rước nhục vào thân.

 

Phùng Tuyết Phi chỉ mong có thể lập tức quay người rời đi, thoát khỏi tình cảnh khó xử này.

 

Nhưng lại nghe Hướng Tình nói: "Hy vọng sau này có cơ hội, tôi có thể được xem bà biểu diễn trên sân khấu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Không hiểu vì sao, sống mũi Phùng Tuyết Phi bỗng cay cay. Nhưng cảm giác khó xử và bất an lại dần tan biến. Bà nhẹ nhàng hít một hơi, cố gắng kiềm chế giọt nước mắt bất chợt trào lên, lấy hết dũng khí nhìn vào mắt Hướng Tình và nói: "Lần sau ta biểu diễn, nhất định sẽ mời con."

 

"Được, vậy cứ quyết định thế nhé." Nói xong, Hướng Tình lấy điện thoại ra xem giờ, "Tôi còn chút việc, đi trước đây."

 

Lần này, Phùng Tuyết Phi không ngăn cản nữa, chỉ đứng yên nhìn cô đi xa rồi mới quay người trở về nhà.

 

Long Chấn Quốc vẫn ở nhà từ trước. Nghĩ đến việc nếu hai người cùng xuất hiện có thể sẽ gây áp lực cho Hướng Tình, ông đã không đi cùng. Thấy Phùng Tuyết Phi trở về, ông liền hỏi: "Sao rồi?"

 

"Là chúng ta có lỗi với con bé." Phùng Tuyết Phi mắt ngấn lệ nắm lấy tay chồng, nhưng trên gương mặt lại mang theo nét an ủi, "Con bé nói nó đã trưởng thành, không cần ba mẹ chăm sóc nữa. Nhưng… lần sau tôi lên sân khấu biểu diễn, con bé bằng lòng đến xem."

 

Ý tứ rất rõ ràng: giữa họ, chỉ cần giữ mối quan hệ như hiện tại, thỉnh thoảng liên lạc, biết rằng đối phương vẫn sống tốt, vậy là đủ rồi.

 

Nghe vậy, Long Chấn Quốc trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng thở dài, "Là một đứa trẻ có cốt khí, đáng tiếc thật."

 

Nước mắt Phùng Tuyết Phi càng chảy mạnh hơn, "Giá như ngay từ đầu, người lớn lên bên cạnh chúng ta chính là con bé…"

 

"Là chúng ta không có phúc." Long Chấn Quốc giơ tay lau nước mắt cho vợ, dịu dàng an ủi, "Con bé đã nói sẽ đến xem bà biểu diễn mà? Như vậy là đủ rồi."

 

"Đúng vậy." Phùng Tuyết Phi cũng tự lau nước mắt, "Tôi phải lấy lại tinh thần."

 

Bà quan sát người chồng mà đã lâu rồi mình không để ý, không nhịn được mà nói: "Ông xã, ông trông thật sự tiều tụy đi nhiều." Nói xong, bà lại không nhịn được mà sờ lên mặt mình, đột nhiên có chút lo lắng, "Tôi cũng thế phải không? Như vậy không được…"

 

Vừa nói, bà vừa đi vào trong nhà.

 

Long Chấn Quốc bị câu nói bất chợt này làm ngẩn người, xoay người hỏi: "Bà định làm gì?"

 

"Tôi đi đắp mặt nạ." Phùng Tuyết Phi đáp, "Không thể để lần sau gặp con, vẫn là bộ dạng này được."

 

"Bà đúng là…" Long Chấn Quốc dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy bà đúng là nghĩ gì làm nấy. Nhưng nhìn theo bóng dáng Phùng Tuyết Phi đi vào phòng tắm, ông lại không nhịn được mà sờ lên mặt mình. Không biết có phải do tâm lý không, mà dường như ông thật sự cảm thấy da mặt mình đã sần sùi đi nhiều.

 

Có lẽ… ông cũng nên chăm sóc bản thân một chút?