Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 74



 

Cả hai đều giật mình, vội lùi về sau vài bước, lúc này Hướng Tình mới thấy rõ người đối diện, hoá là Long Chấn Quốc.

 

"Xin lỗi." Long Chấn Quốc có chút căng thẳng, "Ta chỉ muốn hỏi con có rảnh ăn tối cùng không? Con... Tuyết Phi chắc cũng sắp ra rồi, bà ấy hôm nay còn chưa gặp con, chắc sẽ rất mong chờ."

 

"Được." Hướng Tình cất điện thoại, gật đầu đồng ý.

 

Long Chấn Quốc không ngờ cô lại đồng ý nhanh chóng như vậy, liền sững người trong chốc lát.

 

May mà Phùng Tuyết Phi cũng nhanh chóng xuất hiện, giúp hóa giải sự lúng túng này. Bà đã tẩy trang và thay đồ, nhưng toàn thân vẫn toát lên vẻ rạng rỡ, bước đi nhẹ nhàng thanh thoát, thoạt nhìn không ai nghĩ rằng bà đã có một cô con gái đã trưởng thành.

 

Vừa thấy Hướng Tình, Phùng Tuyết Phi nở nụ cười rạng rỡ, không còn chút u sầu nào như lần gặp trước.

 

Nhìn thấy túi đồ trên tay Hướng Tình, bà liền nói: "Con thích mấy món này à? Trong nhà chúng ta có mấy hàng mẫu, để không cũng phí, lần sau ta mang tặng con nhé."

 

"Có thể không?" Hướng Tình hỏi, "Những thứ đó đáng lẽ là để dành cho Hướng Hồng Ngư chứ?"

 

Cô nói với giọng thản nhiên, thái độ rất tự nhiên. Vì đã không có ý định tranh giành cặp ba mẹ ruột này, thì cũng chẳng cần biến Hướng Hồng Ngư thành một điều cấm kỵ không thể nhắc đến.

 

Phùng Tuyết Phi vội nói: "Không phải đâu. Tiểu Ngư… nó không thích mấy thứ này."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Nói đến đây, không khí không tránh khỏi có chút trầm mặc.

 

Khi Hướng Hồng Ngư còn nhỏ, bà cũng từng háo hức mang những món đồ này về nhà, mong có thể khơi dậy hứng thú của con gái với nghề múa. Bà không phải mong con gái nối nghiệp, mà chỉ đơn thuần là muốn chia sẻ niềm đam mê của mình với gia đình.

 

Nhưng Hướng Hồng Ngư hoàn toàn không có hứng thú. Dù là nghề của mẹ hay sự nghiệp của ba, cô ấy đều không thích.

 

Ngược lại, cô ấy lại thích nghiên cứu những thứ liên quan đến huyền học.

 

Nói thật, khi còn nhỏ, Phùng Tuyết Phi đã từng lo lắng rằng, nếu cứ chạy lên Trường Ninh Tự quá nhiều, có khi con gái bà lại nảy sinh ý định xuất gia cũng không chừng.

 

Vậy nên bây giờ thấy Hướng Tình thích những món đồ này, bà có một cảm giác vui mừng không nói thành lời.

 

Hướng Tình nhìn sắc mặt bà, đại khái cũng đoán được đôi chút, nhưng cô chỉ làm như không biết gì, nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy thì tôi không khách sáo nữa."

 

Phùng Tuyết Phi lập tức rạng rỡ hẳn lên. Không chỉ vì Hướng Tình thích những món đồ này, mà còn vì việc này đồng nghĩa với việc chắc chắn sẽ có 'lần sau'.

 

Lúc này, Long Chấn Quốc mới lên tiếng: "Đừng đứng mãi đây nữa. Đi thôi, chắc ai cũng đói rồi. Ta đã đặt nhà hàng sẵn, vừa ăn vừa nói chuyện tiếp."

 

Ông ấy đặt bàn ở một nhà hàng Nhật, đoán là nghĩ rằng mấy người trẻ tuổi như Hướng Tình sẽ thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hương vị thực sự rất ngon, Hướng Tình ăn một cách rất hài lòng.

 

Trong suốt bữa ăn, Long Chấn Quốc và Phùng Tuyết Phi thay phiên nhau kể về những việc họ đang bận rộn trong thời gian gần đây, có chút giống như đang muốn khoe khoang trước mặt cô.

 

Hướng Tình cảm thấy rất hài lòng, xem ra đề nghị lần trước của cô, hai người họ đều đã tiếp thu.

 

Mặc dù mục đích ban đầu của cô là khiến họ xa cách với Hướng Hồng Ngư, nhưng lời cô nói với họ cũng là thật lòng.

 

Dành toàn bộ cuộc sống của mình để xoay quanh người khác, thì cảm xúc cũng sẽ bị đối phương chi phối hoàn toàn, dần dần đ.á.n.h mất chính mình. Một khi đối phương rời đi, cả thế giới như sụp đổ, cuộc sống cũng trở nên trống rỗng. Nhưng thực ra, trọng tâm của cuộc sống không nhất thiết chỉ có một.

 

Thay vì cố gắng "chinh phục" hai người họ, cố gắng giành lấy vị trí của Hướng Hồng Ngư trong lòng họ, thì tốt hơn hết là để họ tập trung vào sự nghiệp của chính mình.

 

Khi họ đạt được sự công nhận và tôn trọng trong công việc, khi họ tìm thấy giá trị bản thân, thì nỗi sợ mất đi con cái cũng sẽ tự nhiên biến mất.

 

Sau khi trở về biệt thự Thủy Ngạn, cô bất ngờ nhìn thấy chiếc xe lăn của Lộ Tranh đang đỗ ngay trước cửa tòa nhà nơi cô ở.

 

"Anh đang làm gì vậy?" Hướng Tình bước xuống xe, ngạc nhiên hỏi.

 

"Tôi đang đi dạo." Lộ Tranh đáp.

 

Hướng Tình nhìn lướt qua chiếc xe lăn dưới anh ta, trầm mặc một lúc. Đi dạo hay không thì có gì khác biệt chứ? Dù sao cũng là ngồi trên xe lăn di chuyển thôi.

 

Đang nghĩ ngợi, thì chợt nghe Lộ Tranh hỏi: "Sao về trễ vậy?"

 

"Xem xong buổi biểu diễn, rồi đi ăn tối cùng." Hướng Tình đáp, rồi vô thức nhìn đồng hồ, "Bây giờ còn chưa muộn mà?"

 

Mới tám giờ tối, thậm chí nhiều người còn chưa bắt đầu cuộc sống về đêm nữa.

 

Lộ Tranh không đáp lại.

 

Thấy vậy, Hướng Tình lại hỏi: "Đúng rồi, bên anh sao rồi? Thuận lợi không?"

 

Lộ Tranh gật đầu, rồi lại lắc đầu, đáp: "Tìm được rồi, nhưng lại để ông ta chạy mất."

 

Hướng Tình cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng nghĩ một chút, rồi lại thấy chuyện này cũng không có gì kỳ lạ: "Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Ông ta là loại người rất giỏi lẩn trốn, đương nhiên sẽ không dại gì mà đối đầu trực diện, bị phát hiện thì tất nhiên sẽ bỏ chạy ngay lập tức."

 

Nói đến mô-típ này, nó từng rất thịnh hành trong các tiểu thuyết mạng một thời gian.