Trước khi Lộ Tranh về đến nhà, anh ta đã gọi điện bảo anh thu dọn căn biệt thự bên cạnh trong đêm, chuyện này vốn đã rất kỳ lạ. Ở Diệp Thành, chỉ có người khác cầu xin Lộ Tranh, chưa từng có chuyện anh phải cầu cạnh ai, Tiểu Trương đương nhiên chưa bao giờ thấy anh đối xử cẩn trọng như vậy với bất kỳ ai.
Thế mà mới hai tiếng trôi qua, anh lại nói không cần nữa.
Không biết vị khách quý mà anh muốn tiếp đón rốt cuộc là ai?
Đang mải suy nghĩ, anh lại nghe Lộ Tranh dặn dò: "Cứ duy trì việc dọn dẹp căn nhà mỗi ngày, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng đến."
"Vâng." Tiểu Trương lập tức đáp, sau khi cân nhắc một chút, chủ động đề nghị: "Hay là cứ chuẩn bị sẵn đầy đủ mọi thứ cần thiết? Còn những thứ khác, đợi khi có người đến ở rồi tính tiếp."
Lộ Tranh gật đầu, "Cũng được, cậu lo liệu đi."
Tiểu Trương còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng vừa lúc đó, một lão đạo sĩ râu tóc bù xù từ trên lầu bước xuống, anh ta lập tức ngậm miệng, thức thời rời đi.
Xung Hòa là một lão đạo sĩ tóc bạc trắng, nhưng hoàn toàn không mang vẻ tiên phong đạo cốt của một cao nhân đắc đạo. Tóc tai, y phục đều xộc xệch, còn để bộ râu dài mà thời nay hiếm thấy, khí chất của ông ta khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến Hồng Thất Công hay Châu Bá Thông.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Ông ta đi đến trước mặt Lộ Tranh, thấy sắc mặt anh tái nhợt thì không khỏi biến sắc, đưa tay bắt lấy cổ tay anh.
Lộ Tranh hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn giơ tay ra phối hợp.
Xung Hòa bắt mạch cho anh một lúc, đôi mày cau chặt lại, "Xảy ra chuyện gì mà cậu phải hao tổn hơn nửa sức mạnh?" Nghĩ đến mục đích chuyến đi hôm nay của Lộ Tranh, ông lại hỏi, "Tối nay vẫn không thuận lợi sao?"
"Không, rất thuận lợi." Lộ Tranh khẽ cười, "Tôi đã tìm thấy c huyển cơ mà đạo trưởng từng nhắc đến."
"Ồ?" Mặc dù chính ông ta đã chỉ điểm thời gian và phương hướng, nhưng nghe Lộ Tranh nói rằng thực sự đã tìm được, ngay cả Xung Hòa cũng kinh ngạc. Dù sao đây không phải lần đầu tiên ông ta gieo quẻ cho Lộ Tranh, suốt hơn mười năm qua, họ đã vô số lần hy vọng nhờ vào quẻ tượng, nhưng cuối cùng đều thất vọng.
Câu nói này của Lộ Tranh lập tức khơi dậy hứng thú lớn của Xung Hòa.
Ông ta kéo Lộ Tranh lại, hăng hái hỏi: "Nói nghe xem nào?"
Lộ Tranh không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: "Đạo trưởng từng nói, khí vận của người thường như khói sương, người có vận khí mạnh thì như cột trụ. Vậy ngoài hai loại đó, khí vận còn có hình thức nào khác không?"
Xung Hòa lập tức nghe ra ẩn ý trong câu hỏi, "Cậu đã thấy dạng khí vận khác sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy Lộ Tranh gật đầu, ông ta càng hứng thú, ghé sát lại, "Ai? Hình thái như thế nào?"
"Con gái của Hướng Quân Minh." Lộ Tranh đáp, "Khí vận của cô ấy là một con cá, tuy tán loạn không ngưng tụ, nhưng vẫn giữ nguyên hình dạng, hơn nữa còn có màu vàng rực rỡ, vô cùng đẹp mắt."
"Không thể nào!" Xung Hòa lập tức phản bác, "Nếu đã có màu vàng rực rỡ và có hình thái đặc biệt, vậy nhất định phải là trong số những người có khí vận mạnh nhất. Làm sao có thể vừa tán loạn vừa không ngưng tụ?"
"Cô ấy nói, đó là vì khí vận của cô ấy đã bị người khác mượn đi." Lộ Tranh nói.
Mắt Xung Hòa trợn tròn, theo phản xạ lắc đầu, "Mượn khí vận? Càng không thể!"
"Tại sao?" Lộ Tranh thắc mắc.
Xung Hòa ngồi xuống đối diện anh, thở dài một hơi, nói: "Cậu có biết không, chuyện mượn khí vận có yêu cầu cực kỳ cao. Chưa nói đến việc thuật này nghịch thiên cỡ nào, người thực hiện còn phải chịu cái giá rất lớn, thậm chí có thể mất mạng. Không nhiều người tu hành dám chống lại thiên đạo để làm chuyện này. Dù có người dám đ.á.n.h cược cả mạng sống, thì chuyện này cũng đâu có dễ?"
"Dù chỉ là một cốc nước, khi đổ từ vật chứa này sang vật chứa khác cũng sẽ hao hụt, huống chi là số mệnh? Hơn nữa, người có khí vận mạnh luôn được thiên đạo che chở, khí vận không phải của mình, dù có mượn được cũng chỉ giữ lại được một phần mười hoặc thậm chí ít hơn. Nếu là khí vận màu xanh lam, thì một phần mười có khi còn không bằng người bình thường, mượn đi rồi thì có ích gì?"
"Vậy tức là, chỉ có khí vận cực mạnh mới đáng để mượn?" Lộ Tranh lẩm bẩm, trong mắt anh lóe lên tia sáng.
Điều này có nghĩa là, nếu Hướng Tình không nói dối, thì khí vận của cô ấy phải cực kỳ mạnh.
Như vậy, chuyện mà anh khao khát bấy lâu, e rằng thực sự có hy vọng.
"Đúng vậy." Xung Hòa tất nhiên cũng hiểu suy nghĩ của anh. Ông ta vốn không tin chuyện này, nhưng không nỡ làm Lộ Tranh thất vọng, sau khi suy nghĩ kỹ hơn, lại tự mình bác bỏ ý kiến trước đó: "Nếu thực sự là bị mượn khí vận, thì cậu nói khí vận có hình cá, tán loạn nhưng không mất đi hình dạng, cũng không phải là không thể."
Nghe được điều mình mong muốn, Lộ Tranh thả lỏng một chút, mỉm cười hỏi: "Đạo trưởng, khí vận có hình cá màu vàng, có ý nghĩa gì không?"
Xung Hòa vuốt râu, trầm ngâm một lúc: "Màu vàng, hình con cá…"
Bỗng nhiên, ông ngẩng đầu lên, vỗ tay đ.á.n.h bốp một tiếng: "Đúng rồi, cá vàng—chẳng phải cẩm lý sao?"
"Cẩm lý không phải nên có màu đỏ sao?" Lộ Tranh hỏi.
Các bạn theo dõi Gà để nhận thông báo truyện mới nhé