Tiêu Tề theo phản xạ rút chứng nhận cảnh sát ra, nhưng khi vừa giơ lên thì chợt nhận ra có gì đó không đúng:
"Liên quan gì đến tôi?"
Không phải bọn họ chủ động tới đây điều tra sao?
Sao giờ lại như thể bị dắt mũi mà đến?
Khương Uy khoanh tay, hừ lạnh:
"Cảnh sát nhân dân vì dân phục vụ. Thôn Cây Liễu này có dấu hiệu liên quan đến lừa bán phụ nữ. Cậu là cảnh sát, đương nhiên có liên quan."
Tiêu Tề khẽ nhíu mày, không nói gì.
Trưởng thôn Liễu lập tức phản bác:
"Ông chủ Khương, đừng nói bừa! Thôn chúng tôi chỉ có mấy hộ dân, ai nấy đều thành thật làm ăn, làm gì có chuyện phạm pháp? Ông không thể vu khống như vậy!"
"Vu khống hay không, cứ điều tra là biết."
Lê Kiến Mộc chậm rãi cất lời, ánh mắt cô từ từ hướng về phía từ đường tối om.
Đêm càng lúc càng dày, nhưng trong mắt cô, dường như bóng tối không phải là trở ngại.
Trưởng thôn Liễu l.i.ế.m môi, đáy mắt lóe lên chút bất an, nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng lải nhải:
"Sao con gái ông có thể ở đây được? Trong thôn toàn người già, ông cứ quấy rối như vậy, rốt cuộc là có thù oán gì với thôn chúng tôi hả?"
Khương Uy cười lạnh, không chút khách khí:
"Đừng nhiều lời. Ông cũng thấy chứng nhận cảnh sát rồi. Chúng tôi đi theo cảnh sát phá án, hợp pháp, hợp quy tắc. Nếu muốn thôn dân được yên ổn đi ngủ sớm, vậy thì phối hợp lục soát đi!"
Nói xong, ông ta quay đầu, trầm giọng ra lệnh cho thuộc hạ:
"Tìm!"
Trưởng thôn Liễu cắn răng, còn định nói gì đó thì những thanh niên trẻ tuổi đứng sau lưng ông ta đã bước lên, chắn trước mặt Khương Uy.
Khương Uy híp mắt, lập tức ra hiệu cho thuộc hạ mình. Hai bên giằng co, bầu không khí thoáng chốc căng thẳng như dây đàn sắp đứt.
Ông ta nhìn trưởng thôn Liễu, giọng điệu trầm ổn nhưng ẩn chứa uy hiếp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Trưởng thôn Liễu, ông định ra tay với chúng tôi sao?"
Trưởng thôn Liễu hít sâu một hơi, ánh mắt d.a.o động một lát rồi đột nhiên vung tay:
"Cho họ lục soát đi."
Mấy thanh niên trẻ tuổi rõ ràng không cam tâm, nhưng vẫn phải nhường đường.
Khương Uy hừ lạnh, thuộc hạ của ông ta lập tức tản ra, bắt đầu tìm kiếm.
Lê Kiến Mộc không nói gì, chỉ xoay người, đi thẳng về phía từ đường.
Khương Uy nhìn theo bóng lưng cô, ngừng một chút rồi nhanh chóng đuổi theo.
Tiêu Tề và Dư Tiểu Ngư vốn dĩ đến đây vì cô, đương nhiên cũng không nghĩ nhiều, lập tức theo sau.
Thôn có nhiều cây cối, giữa các căn nhà cách nhau khá xa, đường đi tối tăm không có đèn đường, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ những ô cửa sổ xa xa.
Bốn người đi dọc theo con đường nhỏ, dần dần, tiếng ồn ào phía sau cũng mờ đi.
Không khí xung quanh dường như trở nên ẩm ướt hơn.
Bốn người im lặng bước đi, chỉ có tiếng bước chân lạo xạo vang lên trong màn đêm.
Không ai nói chuyện, nhưng một bầu không khí quỷ dị và căng thẳng đang dần bao trùm.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Dư Tiểu Ngư là người đầu tiên không chịu nổi cảm giác này, bèn mở miệng phá vỡ sự im lặng:
"Bạn học Tiểu Lê, cô định dẫn chúng tôi đi đâu? Sao toàn đi đường nhỏ vậy? Càng đi càng xa thì phải?"
Khương Uy lạnh nhạt đáp:
"Không ai bắt cậu đi theo."
Dư Tiểu Ngư nghẹn họng, lẩm bẩm:
"Tôi chỉ muốn mở mang kiến thức phong thái của đại sư thôi mà... Nhưng tổng giám đốc Khương, ông cũng là ông chủ lớn, sao lại tin mấy thứ này? Ông thực sự tin bạn học Tiểu Lê có thể tìm được con gái giúp ông sao?"