Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 127



Nhưng giờ phút này, nó lại trông như một ông lão gần đất xa trời.

Cành lá rũ rượi, từng chiếc lá vàng úa rơi đầy mặt đất.

Cô giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào thân cây, nhắm mắt lại.

Trong một khoảnh khắc, những hình ảnh xa xưa ùa về…



Hạt giống rơi xuống đất, nằm yên dưới lớp bùn ẩm.

Mưa rơi, gió thổi.

Rồi một ngày, mầm non nhỏ bé trồi lên khỏi mặt đất.

Nó vươn mình lớn lên trong sự che chở của những bụi cỏ xung quanh.

Một tấc, hai tấc… Một mét, hai mét…

Đến khi có người phát hiện ra nó, nó đã trở thành một cây liễu nhỏ.

Lũ trẻ trèo lên cành của nó, hái lá liễu làm còi huýt gió.

Chúng vui đùa dưới bóng mát của nó, tiếng cười vang vọng cả một góc thôn.

Thời gian trôi qua.

Những đứa trẻ ngày nào đã trưởng thành, rồi lại có con cái của riêng mình.

Họ cùng gia đình hóng gió dưới tán cây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nhiều thế hệ đã từng bàn bạc chuyện đốn hạ nó, nhưng vì những lý do khác nhau, kế hoạch ấy mãi không thành.

Cây liễu càng lúc càng lớn, trở thành biểu tượng của thôn.

Nó sừng sững nơi cổng thôn, bảo vệ con người ở đây suốt bao năm…

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Mãi đến khi—

Một nhóm người thôn Cây Liễu hậm hực khiêng cuốc về thôn, tụ tập dưới tán cây, vẻ mặt đầy bực bội.

"Dựa vào cái gì mà chia ranh giới như vậy chứ? Thôn Đại Vương cách đây chưa tới hai dặm mà vẫn nằm trong khu cải tạo đô thị! Còn chúng ta thì không?"

"Năm ngoái còn bảo có suất cho thôn mình, giờ thì sao? Không có lấy một mảnh đất!"

"Tôi đã đăng ký cho con trai vào trường trong thành phố rồi, giờ phá dỡ chẳng có phần chúng ta, vậy phải làm sao đây?"

"Thôi đi, cấp trên quyết định rồi, chúng ta có thể làm gì được? Chấp nhận đi, thôn này vốn không có số hưởng phá dỡ mà!"

"Tôi khinh! Chắc chắn là lão già họ Triệu kia giở trò! Ai mà không biết ông ta ghét thôn mình từ lâu rồi? Từ ngày ông ta lên chức, thôn chúng ta càng ngày càng lụn bại!"

"Mấy năm nay vận may của thôn mình tệ hại quá… Trưởng thôn, hay là gọi người đến xem thử? Biết đâu phong thủy có vấn đề?"

Dưới tán cây liễu già, trưởng thôn rít một hơi thuốc, làn khói trắng cuộn lên trong màn đêm. Ông ta trầm giọng:

"Tôi đi tìm người."

Vài ngày sau, khi gió thu hiu hắt, ánh trăng vằng vặc treo cao, một nhóm người lặng lẽ tập hợp dưới gốc cây liễu. Mỗi người khiêng theo một thùng gỗ nặng trịch, mùi m.á.u tươi tanh tưởi tràn ngập trong không khí, khiến kẻ yếu bụng chỉ muốn nôn mửa.

Lê Kiến Mộc nhìn thấy một người đàn ông khoác áo đen đứng giữa đám người, toàn thân bao phủ trong lớp vải dày cộp. Ông ta cúi đầu, giấu kín khuôn mặt trong bóng tối, nhưng hơi thở xấu xa lại như một làn sương đen quẩn quanh, lạnh lẽo đến ghê người.

Người đàn ông áo đen không nói gì, chỉ giơ tay ra hiệu. Những thùng gỗ mở nắp, chất lỏng đỏ sẫm ào ào đổ xuống đất, thấm vào bộ rễ khổng lồ của cây liễu.

Cây liễu run rẩy như thể một kẻ đói khát được nếm giọt nước đầu tiên sau cơn khát dài. Cành lá run lên bần bật, gió đêm vô cớ gào rít. Rồi chỉ trong nháy mắt, bầu trời vốn u ám chợt sáng bừng lên một cách quái dị.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com