Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 128



Dưới ánh trăng, cây liễu vươn cao, tán lá giãn ra như đôi tay khổng lồ vươn về phía trời xanh. Cành lá xanh um che phủ bầu trời, biến nơi này thành một phong cảnh độc nhất vô nhị.

Cũng từ lúc ấy, cây liễu có linh trí.

Nhưng linh trí đó không phân biệt thiện ác, chẳng hiểu nổi nhân quả, càng không thông âm dương. Nó chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của kẻ mặc áo đen, hấp thụ sinh khí người sống, mở ra trận pháp, vận chuyển tà pháp…

"A—!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, Lê Kiến Mộc giật mình tỉnh lại từ dòng ký ức xa xăm. Cô lảo đảo lùi lại một bước.

BÙM!

Từ chỗ rễ, thân cây liễu đột nhiên nổ tung thành hai nửa. Dịch nhầy đen kịt phun trào, tanh hôi đến mức khiến người ta buồn nôn.

"Cẩn thận!"

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, đồng thời một lực đỡ nhẹ giúp cô đứng vững.

Lê Kiến Mộc quay đầu, nhìn thấy Phù Tang đang thu tay về, sờ mũi một cái rồi lảng tránh ánh mắt cô, giả vờ nhìn sang hướng khác.

Cô khẽ nhướng mày nhưng không nói gì, chỉ thở dài:

"Đáng tiếc."

Cây liễu này vốn có linh khí phi phàm, nếu không bị bàn tay con người can thiệp, có lẽ còn có cơ hội tu hành. Dù phải mất thêm hai ba chục năm, nhưng ít ra vẫn có thể trở thành linh vật.

Vậy mà giờ đây, linh căn đã bị chặt đứt, chẳng những bị tà ám thao túng, mà còn trở thành công cụ hại người.

"Không có gì đáng tiếc cả." Phù Tang cười nhạt. "May mà nó khai trí muộn. Nếu để nó hấp thụ sinh khí lâu hơn, e là không chỉ có bảy người chết."

Lê Kiến Mộc không nói gì, khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn gốc cây liễu đã không còn sinh khí.

Rầm rập—

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Tiêu Tề chạy từ từ đường tới.

"Đại sư, cô không sao chứ?"

Lê Kiến Mộc chưa kịp trả lời, Phù Tang đã biến mất như một làn khói, chỉ để lại tiếng gió thổi nhẹ qua.

Tiêu Tề nhíu mày nhưng không hỏi nhiều, ánh mắt nhanh chóng quét qua thân cây bị tách đôi. Anh bật đèn pin trên điện thoại, soi vào phần gốc rễ thối rữa. Dịch nhầy đen sì trào ra từ trong, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.

Anh cau mày: "Đây là… cái gì?"

Lê Kiến Mộc liếc nhìn một cái, thản nhiên nói:

"Máu người."

Tiêu Tề hít một hơi lạnh, sắc mặt sa sầm.

Anh trầm mặc vài giây, sau đó lấy điện thoại ra bấm số:

"Người của đội tôi sắp đến. Hôm nay cảm ơn cô, đại sư."

Lê Kiến Mộc khẽ gật đầu:

"Vậy là vụ của Tiền Nguyệt không còn nghi ngờ gì nữa?"

"Ừm."

Tất cả những gì cô nói đều trùng khớp với lời khai của Lý Đại Đảm. Nếu như trên đời này thực sự có những chuyện quỷ thần, thì khả năng Tiền Nguyệt bị ma ám không còn là chuyện viển vông nữa.

Rất nhanh, đội cảnh sát đến, ánh đèn xe chớp nháy khiến cả thôn cây liễu sáng trưng.

Lê Kiến Mộc buông lỏng giam cầm với dân làng, lại đi một vòng xác nhận không còn chuyện gì, sau đó rời khỏi hiện trường.

Tiêu Tề để Dư Tiểu Ngư xử lý những việc còn lại, còn anh thì tự mình lái xe đưa Lê Kiến Mộc về.

Đêm khuya, Bắc Thành lặng lẽ chìm vào bóng tối. Trên con đường dẫn vào làng đại học, xe cộ thưa thớt, người qua đường cũng chẳng còn bao nhiêu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com