Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 149



Trịnh Linh lập tức quay đầu lại, chống nạnh phản bác:

"Lê Thanh Thanh, mình nghe thấy đấy nhé!"

"Thì mình nói cho cậu nghe đấy."

Trịnh Linh hừ một tiếng.

"Mình đang tuyên truyền giúp Tiểu Lê mà! Mà có nói sai đâu? Bùa bình an với bùa đuổi côn trùng đều rất lợi hại, mình chứng thực rồi!"

Một nam sinh bất ngờ cất giọng:

"Vị bạn học này, có phải cậu bị lừa rồi không?"

Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía cậu ta. Đó là một sinh viên lớp bên cạnh, khuôn mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo, cằm hơi nâng lên như thể đang nắm giữ chân lý tuyệt đối.

Ban đầu, chỉ có nhóm nữ sinh cùng lớp Lê Kiến Mộc đang bàn luận, nhưng khoảng cách giữa hai lớp quá gần, dù muốn hay không, những lời nói cũng vô tình lọt vào tai người khác.

Nam sinh kia khoanh tay trước ngực, giọng điệu khinh miệt:

"Bạn học, đừng có tin vào mấy thứ phong kiến mê tín đó. Muỗi không cắn người chẳng qua là do nhóm m.á.u thôi. Những người có nhóm m.á.u O dễ thu hút muỗi nhất. Có khi cậu và bạn cùng phòng đều thuộc nhóm m.á.u ít bị muỗi cắn, chứ tuyệt đối không liên quan gì đến mấy lá bùa chú vớ vẩn đâu."

Lời này vừa dứt, lập tức có không ít người phụ họa:

"Đúng rồi, là sinh viên đại học Bắc Thành mà còn tin vào mấy thứ này á?"

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

"Mấy chuyện huyền học đó là tàn dư của xã hội cũ, đã bị loại bỏ từ lâu rồi. Bây giờ là thời đại khoa học, ai còn tin mấy thứ nhảm nhí này chứ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Người vừa nói đó là Lê Kiến Mộc đúng không? Nhìn thì có vẻ xinh đẹp, ai ngờ lại đi lừa bạn cùng phòng."

Lê Kiến Mộc vẫn giữ vẻ bình thản, không có ý định che giấu thân phận Huyền Sư của mình. Cô biết xã hội hiện đại xem huyền học là mê tín dị đoan, nhưng chưa từng cảm thấy công việc của mình là thứ không thể công khai.

Cô có thể chấp nhận việc người khác không tin, nhưng không thể chịu được việc bị bôi nhọ một cách tùy tiện.

Không nói một lời, Lê Kiến Mộc sải bước tiến về phía nam sinh kia.

Sắc mặt cô không có chút tức giận, nhưng chính vẻ bình tĩnh đó lại khiến những người xung quanh bất giác im lặng, không ai dám lên tiếng nữa.

"Bạn học Lê, tôi chỉ nói sự thật thôi! Cậu đừng cố chấp mê muội nữa. Thế giới này làm gì có ma quỷ! Cậu nên tin vào khoa học đi!" Nam sinh đó lùi lại một bước theo bản năng.

Lê Kiến Mộc không đáp, chỉ bất ngờ vươn tay về phía đầu cậu ta.

"Bạn học, cậu muốn làm gì? Không phải định đánh nhau đấy chứ? Tôi nói cho cậu biết, đây là quân khu đấy! Đánh người là vi phạm nội quy!"

Hà Tiến—tên của nam sinh kia—tuy mồm mép lợi hại nhưng thật ra lại nhát gan. Nhìn thấy tay của Lê Kiến Mộc vung lên, cậu ta theo phản xạ ôm chặt lấy đầu.

Mấy nam sinh khác cùng lớp cũng hoảng hốt chạy tới, lớp trưởng của họ vội vàng đứng chắn phía trước, lo sợ một trận ẩu đả sẽ nổ ra.

Nhưng Lê Kiến Mộc chỉ lạnh nhạt liếc qua bọn họ, rồi nhẹ nhàng bắt lấy thứ gì đó trên tóc Hà Tiến.

Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trên tay cô là một con sâu béo ú, dài khoảng ba centimet. Nó đang giãy giụa liên tục, hai đầu mấp máy trông vô cùng đáng sợ.

Mấy nữ sinh đứng gần đó lập tức che miệng lùi về sau, vẻ mặt ghê tởm.

Hà Tiến cũng cảm nhận được sự im lặng bất thường xung quanh, cảm thấy bản thân vừa rồi phản ứng có hơi thái quá. Cậu ta hắng giọng định nói gì đó, nhưng ngay khi nhìn thấy con sâu trên tay Lê Kiến Mộc, gương mặt lập tức tái mét.

"Bạn học Lê, cậu… đừng có dơ con sâu ra như vậy, nó thật sự rất ghê tởm!" Hà Tiến run rẩy lùi lại.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com