Nhưng Lê Kiến Mộc chẳng quan tâm, cô lật bàn tay phải ra, đặt con sâu nằm giữa lòng bàn tay, sau đó lấy một lá bùa đuổi côn trùng từ trong túi ra.
Khi lá bùa vừa chạm đến phạm vi nửa thước quanh con sâu, điều kỳ lạ liền xảy ra—con sâu đang nằm yên bỗng co giật dữ dội, như thể cảm nhận được điều gì đó đáng sợ. Nó cố sức bò ra xa khỏi lá bùa, nhưng vẫn chậm một bước.
Ngay khoảnh khắc lá bùa tiến gần thêm chút nữa, một luồng lực vô hình đẩy con sâu ra khỏi tay Lê Kiến Mộc, khiến nó văng ra xa, rơi thẳng vào bụi cỏ.
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.
Lê Kiến Mộc nhìn thẳng vào Hà Tiến, lạnh nhạt hỏi:
"Thấy rõ chưa?"
Hà Tiến nuốt nước bọt, gật đầu như cái máy: "Thấy… thấy rồi…"
"Phong kiến mê tín không?"
Hà Tiến mấp máy môi, sắc mặt tràn đầy do dự, nhưng vẫn cố mạnh miệng: "Chỉ là một con sâu thôi mà… đâu thể chứng minh được gì. Có khi chỉ là trùng hợp…"
Vẻ mặt Lê Kiến Mộc không đổi, bỗng nhiên vươn tay giữ chặt cổ áo Hà Tiến, ấn cậu ta xuống mặt đất.
Cả đám sinh viên hoảng loạn.
"Lê Kiến Mộc! Không được đánh bạn học!" Lớp trưởng lớp Hà Tiến hoảng hốt kêu lên.
Nhưng Lê Kiến Mộc chẳng buồn để ý, cô chỉ dùng lực vặn mặt Hà Tiến xuống sát mặt đất, nơi có một viên kẹo vừa bị ai đó làm rơi.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, một đám kiến và sâu nhỏ đã bu kín, lớp lớp chồng lên nhau, tạo thành một cảnh tượng rợn người.
Hà Tiến nhìn thấy mà da đầu tê dại, tim đập thình thịch.
khi Lê Kiến Mộc đưa lá bùa đuổi côn trùng ra, một cảnh tượng khiến tất cả há hốc mồm diễn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chỉ trong nháy mắt, những con sâu, kiến nhỏ xung quanh viên kẹo lập tức tản đi như gặp phải thứ gì đó đáng sợ. Những con biết bay thì cuống cuồng vỗ cánh bỏ chạy, những con không bay được thì như bị đánh bật ra xa. Không gian quanh viên kẹo lập tức trở nên trống không, không còn bất cứ con côn trùng nào bén mảng đến gần.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
"Ôi trời ơi, có phải ảo giác không vậy?"
"Thật sự có tác dụng sao? Muỗi cũng tránh xa luôn kìa!"
"Không thể tin nổi! Tôi cũng muốn một lá bùa như thế!"
Đám bạn học xung quanh ai nấy đều kinh ngạc, ánh mắt dần chuyển từ nghi hoặc sang sùng bái.
Hà Tiến nuốt nước bọt, giọng lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình: "Chuyện này... đúng là thần kỳ..." Sau đó anh ta lập tức quay sang nhìn Lê Kiến Mộc, mắt sáng rực như vừa phát hiện kho báu. "Bạn học Lê, còn lá bùa nào không? Tôi mua một cái được không?"
Lê Kiến Mộc nhàn nhạt đáp lại: "Không bán."
Hà Tiến cứng đờ, sắc mặt như bị giội gáo nước lạnh. Nhưng chỉ sau một giây, anh ta đã nhanh chóng điều chỉnh lại, đổi sang giọng cợt nhả, tươi cười lấy lòng:
"Đừng vậy mà! Ban nãy là tôi lỗ mãng, tôi xin lỗi cậu nhé. Mọi người đều là bạn học, cậu cứ coi như tôi trẻ người non dạ đi, bán cho tôi một cái được không? Lát nữa tôi mời cậu ăn cơm, xem như tạ lỗi!"
Anh ta mặt dày mặt dạn nịnh nọt, nhưng Lê Kiến Mộc chẳng thèm để tâm, chỉ nhàn nhạt liếc anh ta một cái rồi xoay người bước đi.
Hành động này càng khiến các bạn học khác thêm phần tò mò và ngưỡng mộ.
Một nữ sinh ban nãy bị muỗi đốt sưng vội vã lên tiếng: "Lê Kiến Mộc, cậu có thể bán cho tớ một lá không? Nếu cậu không muốn lấy tiền thì tớ có thể đổi bằng cách khác, ví dụ như giúp cậu ghi chép bài vở, hoặc có gì cần giúp đỡ thì cứ nói!"
Cô ấy thực sự rất thành khẩn, vừa nói vừa đưa cánh tay đầy những vết muỗi đốt lên để chứng minh tình cảnh khốn khổ của mình.
Lê Kiến Mộc nhìn lướt qua, không nói nhiều, chỉ thuận tay ném cho cô ấy một lá bùa: "Được, 200 tệ."
Nữ sinh sững sờ, rồi lập tức hiểu ra, vui mừng gật đầu: "Được, nào, cậu cho tớ wechat, tớ chuyển khoản ngay!"
Xung quanh đột nhiên im bặt.
Hà Tiến đen mặt, lầm bầm: "Hóa ra chỉ không bán cho tôi..."