Như đoán được suy nghĩ của cô, Phù Tang chậm rãi nói:
"Giờ đây tỉ lệ sinh ở nhân gian ngày một giảm, mà âm sai địa phủ ở Bắc Thành cũng bị cắt giảm không ít. Những du hồn lỡ mất thời điểm nhập phủ đều bị kẹt lại. Trải qua năm tháng tích tụ, số lượng cô hồn dã quỷ đã tăng đến mức đáng sợ."
Nghe vậy, ánh mắt Lê Kiến Mộc trầm xuống:
"Âm sai địa phủ bị giảm ư?"
Phù Tang khẽ gật đầu, hai người nhanh chóng trao đổi ánh nhìn.
Trong lòng Lê Kiến Mộc dần có tính toán.
Cô lặng lẽ nhìn đám quỷ vẫn không ngừng kéo đến, rồi nhẹ nhàng tắt đi tiếng tụng kinh.
Những kẻ đến sau thấy vậy liền thở dài tiếc nuối, trách mình đến chậm một bước. Còn những kẻ đã có mặt thì không khỏi cảm thấy may mắn.
Một vong hồn run rẩy cất tiếng hỏi:
"Đại sư, cô thật sự có thể đưa bọn tôi đến địa phủ sao?"
Một quỷ hồn khác dè dặt chen lời:
"Đại sư, có phải cô có quan hệ với địa phủ không? Có thể giúp tôi được ưu tiên đầu thai làm người không? Tôi không làm được quá nhiều việc thiện, rất sợ bị đưa vào súc sinh đạo..."
Lại có kẻ nóng vội hơn, giành nói trước:
"Đại sư! Tôi là người tốt! Hãy siêu độ cho tôi trước!"
Những tiếng nói vang lên không ngừng, khiến Lê Kiến Mộc nhức cả đầu.
Cô nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt nhưng xen chút linh lực:
"Được!"
Âm thanh của cô như một tiếng sấm nổ vang, trực tiếp truyền vào tai từng quỷ ảnh. Trong khoảnh khắc, toàn bộ đều im bặt.
Lê Kiến Mộc quét mắt nhìn quanh, chậm rãi nói:
"Tôi có thể siêu độ các ngươi, đưa các ngươi đến địa phủ. Nhưng sau đó, sẽ do phán quan phán xét, đầu thai làm người hay phải vào súc sinh đạo không phải do tôi quyết định!"
Cô dừng lại một chút, giọng thêm phần nghiêm túc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Bây giờ, ai còn muốn đi thì ở lại. Ai không muốn, có thể rời đi."
Những kẻ ở đây, dù không phải người tốt tuyệt đối, nhưng cũng chưa đến mức trở thành lệ quỷ. Nếu không, chúng đã sớm tàn nhẫn cắn nuốt đồng loại để mạnh lên.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Vì thế, không có một bóng quỷ nào rời đi.
Thấy vậy, Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.
Ngay sau đó, cô kết ấn.
Ấn ký trong lòng bàn tay nhanh chóng khuếch tán, mở rộng thành một pháp trận, bao trùm toàn bộ cô hồn dã quỷ bên trong.
Cô lẩm bẩm niệm chú.
Tiếng chú siêu độ cổ xưa vang vọng, từng âm tiết như thấm sâu vào tâm hồn mỗi vong linh.
Bọn họ không tự chủ mà cúi đầu lắng nghe.
Âm thanh ấy giống như đang khai mở trời đất, khiến vạn vật vốn hỗn độn đột nhiên trở nên rõ ràng.
Cũng giống như một người lạc trong mê cung, bất chợt được dẫn đường, tâm trí trở nên thanh thản, mọi lo lắng muộn phiền dường như đều tan biến.
Dưới bầu trời đêm đen đặc, một quỷ môn hư ảo lặng lẽ lay động, ánh sáng xanh u ám len lỏi giữa khoảng không.
Tạ Địch bước ra, ánh mắt sắc bén quét qua cảnh tượng trước mặt.
Những vong hồn lặng lẽ cúi đầu, tiếp nhận siêu độ.
"Là Huyền Sư lợi hại..." – Trong lòng hắn thoáng cảm khái, nhưng ngay sau đó, một cảm giác bất an khiến hắn theo bản năng nhìn về phía sau Lê Kiến Mộc.
Ở đó, giữa những quỷ hồn đang phủ phục, có một hồn thể hoàn toàn khác biệt.
Khi lũ quỷ cúi đầu thần phục, hắn lại đứng thẳng, đôi mắt sáng rực như dõi theo từng động tác của Huyền Sư.
Tạ Địch nhíu mày.
Dường như nhận ra ánh nhìn của hắn, hồn thể kia cũng chuyển mắt, lặng lẽ quan sát hắn qua lớp sương mờ của cõi âm.
Dưới ánh trăng mờ ảo, dù cách một khoảng xa, dù đối phương chỉ là một bóng hồn phù phiếm, Tạ Địch vẫn có thể thấy rõ đôi mắt đen thẳm của hắn.
Cái nhìn ấy, xuyên qua màn đêm, xuyên qua lũ quỷ hồn, đè nặng lên Tạ Địch như một tảng đá khổng lồ.
Sát khí lạnh buốt theo ánh mắt tràn tới, thẳng thừng ép vào linh hồn hắn.