Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 185



Tạ Địch nín thở theo bản năng, nhưng vẫn khó có thể ngăn cản cảm giác hít thở không thông.

Khoảnh khắc đối phương rời mắt đi, hắn mới thở phào một hơi, nhận ra mồ hôi lạnh đã thấm ướt lòng bàn tay.

Hắn cúi đầu, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, tay bất giác siết chặt trước ngực, nơi tim hắn vừa bị một lực vô hình bóp nghẹt.

"Uy áp này... còn mạnh hơn cả Tạ Vô Thường đại nhân?"

Tạ Địch giật mình, đáy mắt đầy kinh nghi.

Hắn ta là ai?

Huyền Sư ư?

Nhưng từ bao giờ Bắc Thành lại xuất hiện một Huyền Sư lợi hại như vậy?

Là lệ quỷ sao?

Nhưng vì sao quanh người hắn lại không hề có chút huyết khí?

Sự hoài nghi xâm chiếm thần trí, khiến Tạ Địch đứng yên tại chỗ, không dám tùy tiện tiến lên.

Vốn dĩ hắn lần theo dấu vết quỷ môn của Lê Kiến Mộc để tìm cô, nhưng sau khi đến đây, lại phát hiện đám cô hồn dã quỷ đều đang đổ về một hướng, thế là hắn mới lần theo mà tới.

Ban đầu, hắn nghĩ rằng một Huyền Sư có thể siêu độ nhiều vong hồn như vậy ắt hẳn là người lòng mang từ bi, đạo hạnh cao thâm.

Nhưng không ngờ, bên cạnh cô còn có một nhân vật đáng sợ đến thế.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Lê Kiến Mộc lúc này đã hoàn thành siêu độ, chậm rãi mở mắt, ánh nhìn bình thản quét qua Tạ Địch.

Cô hơi nhướng mày, mang theo chút nghi hoặc:

"Âm sai sống?"

Cô đã siêu độ mấy trăm cô hồn dã quỷ, động tĩnh lớn như vậy, nếu không phải Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện, thì ít nhất cũng phải có sứ giả câu hồn như đầu trâu mặt ngựa đến xử lý.

Vậy mà người đến lại chỉ là một âm sai sống?

Địa phủ bây giờ đã thiếu nhân lực đến mức này rồi sao?

Tạ Địch dường như đoán được suy nghĩ của cô, hắn ho nhẹ một tiếng, lấy xích sắt bên hông ra:

"Đại nhân, tuy tôi là âm sai sống, nhưng đã có chút khác biệt so với các âm sai bình thường hành tẩu nhân gian."

Lê Kiến Mộc nhíu mày: "Khác biệt thế nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tạ Địch khẽ cười, thái độ cung kính nhưng không nịnh nọt:

"Tôi họ Tạ, tổ tiên chính là Bạch Vô Thường Tạ Tất An đại nhân."

Lê Kiến Mộc: "..."

Cái kiểu làm quan dựa quan hệ này, ngay cả địa phủ cũng có sao?

Tạ Địch cúi người thi lễ:

"Từ lúc sáu tuổi, tôi đã trở thành âm sai, hành tẩu nhân gian hơn hai mươi năm. Không dám so với quỷ sai địa phủ, nhưng ít nhất cũng có thể coi là nhân viên lâu năm. Nếu đại nhân muốn đưa những cô hồn dã quỷ này về địa phủ, tôi nguyện ý hỗ trợ, cam đoan xử lý thỏa đáng."

Hắn nói năng lưu loát, nhưng kết hợp với bộ âu phục không hợp với khí chất quỷ sai trên người, lại khiến người ta có cảm giác kỳ lạ khó tả.

Lê Kiến Mộc thản nhiên gật đầu:

"Vậy làm phiền Tạ tiên sinh."

Tạ Địch khiêm tốn đáp: "Là tôi nên cảm ơn đại nhân mới đúng."

Hắn im lặng một chút, rồi lại hỏi tiếp:

"Đại nhân có việc gì muốn sai bảo sao?"

Huyền Sư sẽ không vô duyên vô cớ chạy ra vùng hoang dã ban đêm để siêu độ vong hồn miễn phí.

Thông thường, làm như vậy đương nhiên là có việc cần nhờ cậy.

Là người trong nghề lâu năm, điểm này hắn rất rõ.

Lê Kiến Mộc gật đầu, giọng điệu bình thản:

"Đúng là có chuyện muốn nhờ Tạ tiên sinh giúp đỡ. Tôi có một đồ đệ, căn cốt kỳ giai nhưng mệnh cách góa bụa. Bà ngoại cô ấy vừa qua đời không lâu, khi đó cô ấy lại ở nơi khác không thể gặp mặt lần cuối. Tôi muốn giúp cô ấy nói lời từ biệt."

Đưa một quỷ hồn lên nhân gian không phải là chuyện khó.

Trên thực tế, rất nhiều khách hàng của Huyền Sư đều có yêu cầu tương tự, các Huyền Sư sẽ nhờ âm sai hỗ trợ, sau đó tặng lại một hai tiểu quỷ làm thù lao.

Mà lần này, Lê Kiến Mộc đã tặng cho địa phủ một công trạng lớn như vậy, đừng nói là tìm một bà ngoại, cho dù là mười bà ngoại cũng được.

Tạ Địch lập tức gật đầu đồng ý.

Nhưng hắn vẫn tinh ý nhận ra vẻ mặt cô hơi do dự, bèn thử hỏi:

"Đại nhân còn có chuyện gì khác sao?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com