Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 186



Lê Kiến Mộc không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:

"Tạ tiên sinh, nếu bây giờ muốn có được ấn tín của địa phủ, cần điều kiện gì?"

Tạ Địch cười nhẹ:

"Đại nhân là Huyền Sư, nếu muốn giúp địa phủ làm việc thì đương nhiên là hoan nghênh, đâu cần điều kiện gì."

Lê Kiến Mộc lắc đầu:

"Không phải tôi, là một người khác."

"Huyền Sư ư?"

Cô vẫn lắc đầu:

"Quỷ hồn."

Nụ cười trên mặt Tạ Địch dần thu lại.

Âm sai sống là những người còn mang hơi thở nhân gian, được tuyển chọn để đi lại giữa dương thế và địa phủ. Nhưng quỷ hồn muốn làm việc cho địa phủ, chỉ có thể trở thành quỷ sai. Quỷ sai giống như biên chế chính thức, phải xét công đức, trải qua nhiều lần sàng lọc mới có tư cách.

Tạ Địch trầm ngâm một lát rồi mới đáp:

"Không dối gạt đại nhân, việc này tôi không thể trả lời ngay. Nhưng tôi sẽ báo cáo lại với cấp trên, chắc chắn sẽ cho đại nhân một câu trả lời thỏa đáng."

Lê Kiến Mộc gật đầu:

"Đa tạ."

Hai người trao đổi phương thức liên lạc. Cô cũng cho Tạ Địch địa điểm để sáng mai đưa bà ngoại của Lý Muội đến.

Tạ Địch dùng xích sắt trói lại đám cô hồn dã quỷ đã siêu độ xong, sắp xếp chúng thành hàng để đưa về quỷ môn.

Quỷ môn hiện lên hư ảo, lắc lư bất ổn, kích thước nhỏ hẹp khiến việc qua lại mất quá nhiều thời gian, có dấu hiệu sắp không duy trì được.

Lê Kiến Mộc giơ tay, đánh ra một tia sáng trắng.

Ánh sáng chạm vào quỷ môn, lập tức khiến nó trở nên vững chắc hơn.

Tạ Địch khẽ liếc nhìn cô, gật đầu cảm ơn.

Cuối cùng, tất cả quỷ hồn đều được đưa đi.

Lê Kiến Mộc nhìn vùng đất trống trải trước mắt, xoay người rời đi.

Phù Tang nhíu mày, nhanh chóng đuổi theo, giọng đầy nghi hoặc:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Sao không đi luôn qua quỷ môn? Chẳng lẽ còn có chuyện khác—"

Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, Lê Kiến Mộc đã bất ngờ xoay người, vung tay đánh một tia sáng vàng về phía anh.

Phù Tang phản ứng cực nhanh, lập tức lùi lại, một đám sương đen dày đặc xuất hiện, chắn trước mặt anh.

Tia sáng vàng va chạm với sương đen, nổ tung, tạo thành cơn lốc xoáy, thổi cỏ dại trên mặt đất thành tro bụi.

Lê Kiến Mộc khoanh tay trước ngực, chậm rãi nhìn chằm chằm vào bàn tay của Phù Tang:

"Quỷ tu!"

Phù Tang sững sờ, rồi nhanh chóng giấu tay ra sau lưng, làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng vẻ mặt của Lê Kiến Mộc lại cho thấy lần này anh khó mà giấu được.

Anh mím môi:

"Cô phát hiện ra từ khi nào?"

Lê Kiến Mộc nghiêng đầu, cười lạnh:

"Chú Đại Bi phổ độ chúng sinh, nhưng lại không thể lay động anh. Khúc an hồn siêu độ cũng vô dụng. Âm khí của anh đủ để dọa cả âm sai sống… Ồ!"

Cô híp mắt:

"Khi chúng ta gặp nhau, âm khí ngập tràn cũng là anh cố ý để lộ ra, đúng không?"

Phù Tang đưa tay sờ mũi, chột dạ không trả lời.

Lê Kiến Mộc nhìn anh, khóe môi khẽ nhếch nhưng trong mắt không hề có ý cười.

Âm khí mạnh đến vậy mà khi đối diện với cô vẫn có thể che giấu sạch sẽ, hiểu rõ địa phủ, thậm chí còn khiến cả Tạ Địch kiêng dè…

Nếu lần này bị lừa, cô cũng không oan.

Cô cất giọng lạnh lùng:

"Nói đi, rốt cuộc anh là ai? Tên gì? Tại sao lại tiếp cận tôi?"

Phù Tang nhìn sắc mặt cô, suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng:

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

"Em có thể không tin, nhưng ngay từ đầu tôi thật sự không nhớ gì cả. Tôi cũng tưởng mình là sinh hồn."

Lê Kiến Mộc không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn anh chằm chằm, chờ đợi.

Phù Tang vội vàng giải thích:

"Những gì tôi nói đều là sự thật! Ban đầu tôi không biết mình xuất hiện ở công trường như thế nào, cũng không nhớ mình là ai. Chỉ bỗng nhiên có ý thức, rồi nhận ra mình có thể xuyên tường. Tôi sợ hãi đến mức muốn trốn đi, nhưng lại bị em phát hiện…"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com