Tiểu Ninh từ khi nào lại trở nên chủ động như vậy?
Không để anh ta nghĩ ngợi thêm, Ninh Hiểu Ninh đã nghiêng người đẩy anh ta xuống giường, cúi xuống hôn sâu.
Nhưng ngay giây tiếp theo…
"Aaa!!!"
Cô ta bỗng nhiên hét lên thất thanh, nhảy dựng lên khỏi giường, mái tóc đen dài rơi rụng từng mảng, bay lả tả khắp nơi.
"Tiểu Ninh, em sao thế?!"
Cô ta lảo đảo lùi về sau, kinh hãi nhìn chằm chằm xuống giường:
"Đừng… đừng tới đây!"
Nhưng trên giường không hề có gì bất thường.
Vậy mà cô ta lại run rẩy như thể vừa chạm vào thứ gì đó đáng sợ.
Bất giác nhận ra ánh mắt khác lạ từ phía trước, cô ta từ từ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Hạ Thần tràn đầy kinh hoàng, môi run rẩy chỉ về phía cô ta:
"Tiểu… Tiểu Ninh… mặt em… mặt em…!"
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trong mắt Hạ Thần, gương mặt nữ sinh trước mặt bỗng nhiên nhòe đi, m.á.u tươi chảy ròng ròng, hơn nửa khuôn mặt chỉ còn lại một mớ hỗn độn giữa m.á.u và thịt. Mái tóc dài cũng dính chặt lại vì chất lỏng đỏ sẫm, tạo thành một cảnh tượng kinh khủng đến cực hạn.
Cô ta dường như cũng nhận ra có gì đó không đúng, giơ tay lên sờ mặt mình, sắc mặt lập tức biến đổi.
"A Thần, anh nghe em nói, em…" Cô ta sốt ruột bước lên một bước.
"Không… không phải! Cô không phải…!" Hạ Thần lắc đầu điên cuồng, không ngừng lùi về phía sau. Nhưng chưa kịp thoát khỏi cơn hoảng loạn, anh ta vấp ngã, đầu đập mạnh vào cạnh giường, phát ra một tiếng "rầm" nặng nề rồi lập tức mất đi ý thức.
Nữ sinh kinh hãi, vội vàng lao đến kiểm tra. Nhưng vừa chạm vào mép giường, một lực cản vô hình lập tức đánh bật cô ta ra ngoài, khiến cánh tay bỏng rát đau đớn.
Không dám tới gần thêm lần nữa, nhưng cô ta cũng không thể bỏ mặc Hạ Thần.
Suy nghĩ một lát, cô ta quay người lao ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng bên cạnh.
Cửa phòng Hạ phu nhân khép hờ.
Nữ sinh lặng lẽ tiến vào, ánh mắt dừng trên người Hạ phu nhân đang ngủ trên giường, trước n.g.ự.c bà ấy ôm chặt một lá bùa bình an.
Ánh mắt cô ta tối sầm lại, siết chặt nắm tay, cắn môi, cuối cùng vẫn không dám tiến lên. Bất cam, tình nguyện rời đi.
Ngay khi nữ sinh vừa biến mất khỏi phòng, Hạ phu nhân đột nhiên mở bừng mắt.
Bà ấy run rẩy nắm chặt lá bùa trong tay, nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho Dư Tiểu Ngư.
"Tiểu Ngư! Nhà dì có ma! Thật sự có ma! Cứu dì, cứu A Thần với!"
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Lê Kiến Mộc mới nhìn thấy tin nhắn Dư Tiểu Ngư gửi từ đêm qua.
Hắn ta sốt ruột đến mức không chỉ spam tin nhắn mà còn gọi đến hai cuộc điện thoại. Đáng tiếc, cô đã để điện thoại ở chế độ im lặng trước khi ngủ, hoàn toàn không nghe thấy.
Bắt đầu từ 4 giờ sáng, đối phương nhắn tin liên tục không ngừng.
Lê Kiến Mộc nhắn lại hai câu, chỉ chốc lát sau, Dư Tiểu Ngư gọi đến ngay, giọng nói căng thẳng như thể vẫn luôn ngồi canh điện thoại từ nãy đến giờ.
"Lê đại sư! Hai lá bùa bình an hôm qua cô đưa, một lá dì Hạ đặt dưới gối của Hạ Thần… đã biến thành bột phấn!"
Lê Kiến Mộc hỏi: "Hạ Thần thế nào?"
"Bác sĩ nói không có vấn đề nghiêm trọng, chỉ là ngã đập đầu, bị thương ngoài da. Nhưng bác sĩ cũng bảo cậu ấy cần ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian."