Giọng Dư Tiểu Ngư nhỏ dần, ngập ngừng nói tiếp: "Nhưng tôi cảm thấy… hình như cậu ta điên nặng hơn rồi. Cậu ta cứ rung đùi đắc ý, lẩm bẩm một mình, nói mấy câu rất kỳ quặc. Bọn tôi hỏi gì cũng không chịu nói rõ, càng hỏi nhiều, cậu ta càng gào thét khóc lóc. Tôi không biết là vấn đề tâm lý hay thật sự bị… thứ gì đó ám."
Lê Kiến Mộc nghe xong chỉ đáp: "Được rồi, để anh ta dưỡng bệnh đã."
Dư Tiểu Ngư vội vàng hỏi: "Lê đại sư, tối nay cô có đến không?"
Lần trước theo dõi Lê Kiến Mộc, không cẩn thận bị nhốt trong quan tài, hoàn toàn phá vỡ thế giới quan của mình. Nhưng sau khi vượt qua nỗi sợ hãi, hắn ta lại càng tò mò hơn về những chuyện này.
Hôm nay nếu Lê Kiến Mộc muốn đi, hắn ta sẵn sàng làm tài xế.
"Hôm nay không rảnh, ngày mai tôi sẽ đến." Cô nói.
"Nhưng mà đại sư… Dì Hạ sợ lắm, bùa bình an chỉ còn một lá, nếu cô không đến, e rằng tối nay dì ấy không dám ngủ."
"Yên tâm đi." Lê Kiến Mộc thản nhiên nói. "Nữ quỷ đó sẽ không hại Hạ Thần. Hơn nữa, bệnh viện ‘quỷ đến quỷ đi’, thật ra lại an toàn hơn."
Dư Tiểu Ngư: "…"
Trước khi cúp máy, hắn ta do dự hỏi một câu: "Lê đại sư, cô nói xem… nữ quỷ đó có phải là Ninh Hiểu Ninh không?"
Lê Kiến Mộc im lặng một lát, không trả lời.
Muốn biết rõ chuyện này, phải gặp tận mắt mới được.
Nhưng có lẽ, không phải.
Buổi chiều, Lê Kiến Mộc có tiết cả ngày. Sau khi tan học, cô chào bạn cùng phòng rồi vội vã rời đi, nhưng không phải rời khỏi trường mà là đi về phía tòa sinh vật.
Hôm nay tòa sinh vật có tiết giải phẫu, giáo sư dạy quá giờ, sinh viên vừa mới tan học.
Lê Kiến Mộc đi đến, liền nghe thấy đám sinh viên đang bàn tán.
"Không phải lần đầu đi học rồi, sao vẫn không biết quy tắc vậy chứ? Đã dặn không được chụp ảnh di thể thầy giáo, vậy mà vẫn chụp. Muốn c.h.ế.t hả?!"
"Giáo sư Trương tức đến mức chửi bậy luôn đó. Tôi thấy lần này bạn học Vương tiêu đời rồi, chủ nhiệm giáo dục chắc chắn sẽ ghi tội cậu ta."
"Nghe nói t.h.i t.h.ể hôm nay dùng để thực hành chính là của hiệu trưởng trước kia của trường mình, thật hay giả vậy?"
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Mấy sinh viên vừa thảo luận vừa bước xuống cầu thang.
Lê Kiến Mộc đi ngược chiều họ, từng bước chậm rãi lên lầu.
Ở khúc quanh hành lang, một lão tiên sinh tóc bạc đứng đó, khóe miệng nhếch lên khi nghe đám sinh viên trò chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lê Kiến Mộc tiến đến gần, giọng điềm đạm:
“Hôm nay có ai mạo phạm tiên sinh sao?”
Lão tiên sinh cười cười, thong thả đáp:
“Ừm, có một cậu sinh viên chụp ảnh rồi gửi cho bạn bè khoe khoang. Không may đèn flash bật lên, bị giáo sư của cậu ta bắt gặp.” Ông bật cười khẽ, giọng điệu hả hê: “Với tính cách của giáo sư Vương và chủ nhiệm giáo vụ, tên nhóc đó chắc chắn lãnh đủ.”
Lê Kiến Mộc cau mày: “Tiên sinh không giận ư?”
“Giận chứ.” Lão tiên sinh cười nhẹ. “Nhưng mà… đó là chuyện trước kia. Giờ đây chẳng còn bao nhiêu ngày nữa, giận một đứa trẻ cũng chẳng đáng. Huống chi, ông già này vẫn có thể dọa cậu nhóc đó một trận ra trò mà. Còn nữa, có nhiều sinh viên bảo vệ ta như vậy, cũng đủ vui rồi.”
Lê Kiến Mộc bật cười theo. Quả nhiên, lão tiên sinh vẫn là một người hết lòng yêu nghề.
“À đúng rồi, cháu đến đây làm gì nữa thế? Nếu lại định khuyên ta đi đầu thai gì đó, thì đừng phí lời.” Lão tiên sinh khoanh tay, nhìn cô đầy cảnh giác. “Mà thay vì nói suông, sao không mua ít đồ ăn cho ông già này? Xem như là bữa tối cuối cùng.”
Lê Kiến Mộc khẽ nhướng mày. “Tiên sinh uống rượu không?”
“Rượu à?” Lão tiên sinh chậc lưỡi, ánh mắt hơi sáng lên. “Cũng có thể uống một chút.”
“Vậy tối nay cháu mời tiên sinh uống rượu.” Cô nhàn nhạt nói. “Nếu thành, tiên sinh có thể bảo vệ trường học này thật lâu, bảo vệ hàng vạn sinh viên, trung thành với nghề giáo mà mình trân quý. Nếu không thành... tiên sinh tùy ý, cháu sẽ không nhắc đến nữa. Được chứ?”
Lão tiên sinh tròn mắt nhìn cô: “Lâu dài ư?”
“Lâu dài.” Lê Kiến Mộc gật đầu chắc nịch.
Lão tiên sinh im lặng vài giây, rồi nhếch môi cười:
“Cháu nói đi.”
Lê Kiến Mộc dùng thuật pháp phong ấn lão tiên sinh vào trong một quả dâu tây nhỏ, mang ông về phòng thuê của mình.
Lý Muội đã chuẩn bị sẵn mọi thứ theo lời dặn.
Căn phòng vốn đơn sơ, chỉ có một chiếc bàn và một chiếc giường, giờ lại đặt thêm một chiếc bàn gấp cùng mấy cái ghế, trông có chút chật chội.
“Lê đại sư, mấy thứ này để đâu ạ?” Lý Muội hơi thấp thỏm hỏi.
“Đưa cho tôi là được.” Lê Kiến Mộc nhận lấy, mở giấy vàng ra kiểm tra kỹ càng. Đồ Lý Muội mua đều là loại tốt, không có vấn đề gì.
Xác nhận xong, cô bắt đầu kết ấn vẽ bùa.
Tám lá bùa tụ linh lần lượt được đặt ở tám vị trí trong căn phòng nhỏ.
Bốn viên ngọc thạch, sau khi được linh lực nuôi dưỡng, cũng được đặt vào bốn góc để tạo thành một trận pháp hoàn chỉnh.