Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 219



Trong quán cơm nhỏ ven đường, Lê Kiến Mộc dựa lưng vào ghế, hỏi:

"Anh có định hướng gì sau khi tốt nghiệp chưa?"

Cô không quen biết nhiều người, Chu Soái là người tiếp xúc với cô nhiều nhất.

Hiện tại, trong tay cô không ít tiền. Nghề của Huyền Sư là một trong những ngành dễ tích lũy tài sản nhất.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Nhưng cô không thích biệt thự xa hoa, không lái siêu xe, chỉ quen ăn quán nhỏ vỉa hè. Đối với quần áo hàng hiệu, cô cũng chẳng có hứng thú.

Tiền cứ để không như vậy thì thật lãng phí.

Dĩ nhiên, phần lớn Huyền Sư đều chọn cách quyên góp tài sản để triệt tiêu nhân quả do tiết lộ thiên cơ.

Cô cũng từng tìm hiểu về các tổ chức từ thiện...

Ngành này nước sâu, cá lớn nuốt cá bé, không phải ăn chặn tiền từ thiện thì cũng là lừa đảo. Cô không yên tâm.

Cô muốn từng đồng tiền quyên góp đều thực sự giúp được người cần giúp, chứ không phải chỉ để gột rửa nhân quả.

Nhưng cô không rành lắm về chuyện này, chỉ có thể hỏi Chu Soái.

Đáng tiếc, Chu Soái đã có công việc.

"Là công ty của bạn cha anh. Thực ra cha anh định để anh về nhà kế thừa gia nghiệp, nhưng sợ anh làm phá sản, nên ném anh qua đây rèn luyện hai năm."

Lê Kiến Mộc nhìn anh ta: "Quan hệ của cha anh với người bạn này tốt ghê."

Còn không sợ anh làm sập luôn công ty nhà người ta.

Chu Soái cười ha ha.

"Nhưng mà, nếu em muốn làm từ thiện thì tại sao cứ phải thông qua tổ chức? Sao không trực tiếp quyên góp? Vừa đỡ rườm rà, vừa có thể giúp đỡ trực tiếp. Chỉ là phải cẩn thận phân biệt, vì cũng có không ít kẻ lừa đảo."

Anh ta mở điện thoại, giơ màn hình cho cô xem.

"Đây, lần trước anh quyên tiền cho người này. Cậu ta nói cha bị bệnh nặng, trong nhà không còn tiền chữa trị. Nhưng em nhìn đi, quần áo cậu ta mặc là hàng hiệu, riêng cái áo khoác này đã hơn mười nghìn tệ."

Lê Kiến Mộc liếc qua, im lặng hai giây.

"Vậy sao anh vẫn quyên cho cậu ta 500 tệ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Trên giao diện hiện rõ số tiền anh ta quyên góp.

Chu Soái cười xua tay.

"Haizz, bạn anh đăng bài liên tục. Đúng lúc anh có việc nhờ cậu ấy, nên tiện tay quyên chút, coi như mua một cái nhân tình. Có 500 tệ thôi mà, không đáng gì."

Vừa dứt lời, điện thoại của anh ta đột nhiên vang lên một tiếng "đinh".

Chu Soái mở ra xem, rồi đột nhiên khựng lại.

Biểu cảm dần nghiêm túc. Tay cầm điện thoại cũng hơi run.

Lê Kiến Mộc nhíu mày. "Sao vậy?"

Anh ta mím môi, mờ mịt nhìn cô: "Đại sư, 500 tệ của anh được trả lại rồi."

"Ừm."

"Ý gì đây? Cậu ta không phải kẻ lừa đảo à?"

Cô gật đầu. "Ừm."

Nếu tiền trả lại, khả năng cao là người bệnh kia đã không qua khỏi.

Chu Soái im lặng thật lâu, rồi bất chợt xoa mặt, giọng nói hơi khàn.

"Nếu bọn họ là lừa đảo thì lại hay..."

Anh ta nhấp môi, nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay siết chặt.

"Tại sao lại không chữa khỏi? Không phải nói chỉ cần mười vạn thôi à? Trong tài khoản đã có chín mươi tám nghìn rồi, chẳng lẽ thiếu hai nghìn mà không mổ được? Hay là bệnh viện có vấn đề? Không đúng, đây là bệnh viện hàng đầu, không thể nào..."

Lê Kiến Mộc thản nhiên nói: "Vì hoa hồng năm mươi phần trăm."

Chu Soái sững người, vội vàng cúi đầu tìm kiếm gì đó.

"Không đúng! Tổ chức từ thiện này không thu hoa hồng! Tiền quyên góp đều do gia đình tự rút! Sao lại có chuyện hoa hồng?"

Cô lạnh nhạt đáp:

"Tổ chức từ thiện không lấy, nhưng sẽ có bên thứ ba 'giúp đỡ'. Sẽ có 'người tốt bụng' đứng ra giúp họ kêu gọi quyên góp, rồi cuối cùng lấy đi một phần."

Chu Soái siết chặt nắm tay, sắc mặt u ám.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com