"Cứ liên quan đến tiền bạc thì chỗ nào cũng có kẻ chen chân vào. Chọn tổ chức tốt chi bằng tự mình nắm trong tay."
Anh ta trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu.
"Anh hiểu rồi. Để lát nữa anh bảo cha anh tìm vài người đáng tin cậy trước, chuyện này phải kiểm soát thật chặt!"
"Được, cảm ơn anh."
...
Buổi chiều, Lê Kiến Mộc kín tiết.
Trời u ám, năm giờ chiều đã tối sầm.
Giáo viên toán cao cấp giảng quá giờ. Cô ngồi ở vị trí sát cửa sổ, đang chăm chú nhìn bảng đen, bỗng cảm thấy có gì đó khác thường.
Cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Lão tiên sinh Hàn Không đang đứng đó, mỉm cười, giơ ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, sau đó vẫy tay bảo cô tiếp tục học.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Lê Kiến Mộc nhếch môi, tiếp tục làm bài.
A, tê tay.
Ngẩng đầu lên liền đối diện với gương mặt căng thẳng của Lê Thanh Thanh.
Lê Thanh Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi ghé sát lại gần, thì thầm:
"Bên ngoài... hình như có ma!"
Lê Kiến Mộc chớp mắt, nhướng mày.
"Cậu cảm nhận được ông ấy là ma á?"
Làm quỷ sai xong, thân thể ông ấy có thực hơn trước rất nhiều. Dưới ánh đèn mờ ảo, thoạt nhìn không khác gì người sống.
Lê Thanh Thanh trố mắt:
'Cậu có bệnh à? Đây là tầng sáu đó! Nhà ai có ông cụ bay lơ lửng ngoài cửa sổ tầng sáu? Ở đó còn chẳng có hành lang!'
Dù kiến thức hạn hẹp nhưng cô ấy đâu có ngốc!
Lê Kiến Mộc: '...'
'Xin lỗi, toán cao cấp khó quá, mình hơi lú.'
Lê Thanh Thanh lườm cô một cái đầy khinh bỉ, rồi hỏi tiếp: 'Ông ấy tìm cậu à?'
'Ừm.'
Nghe vậy, Lê Thanh Thanh nhẹ nhõm hơn. Không phải lệ quỷ lấy mạng thì tốt.
Dạo này, cô ấy cũng quen với chuyện bạn cùng phòng thấy ma rồi. Nhưng mà...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô ấy nghiêm túc nhìn Lê Kiến Mộc:
'Lần trước mình bảo mình là thiên tài tu luyện độc nhất, trời sinh linh thể hiếm có, cậu còn không tin! Giờ cậu nhìn xem, mình cũng thấy được ma kìa!'
Một cục phấn bay thẳng vào trán cô ấy.
'Bạn học Lê Thanh Thanh, em có điều gì bất mãn với tôi, mời đứng dậy nói lớn!'
Lê Thanh Thanh: '...'
'Không nói được à? Vậy em trả lời xem bài toán này đáp án là gì!'
Cô ấy liếc qua.
Không biết.
Nhưng cô ấy không nhát gan, dõng dạc nói:
'Thưa thầy, em không biết. Nhưng không phải do em dốt mà là do thầy dạy quá giờ lâu quá! Học quá giờ thì làm sao mà tiếp thu nổi, học kém đi cũng là do thầy thôi!'
Ném nồi quá chuẩn!
Thầy toán nghẹn họng, khép sách lại, nhìn đám sinh viên ồn ào phía dưới rồi cười mắng:
'Các em cứ chơi đi! Bây giờ không quý trọng, hừ, đợi ra ngoài xã hội rồi mới biết. Khi đó muốn nghe giảng của tôi, không có ba đến năm trăm vạn trong tay thì đừng mơ vào cửa!'
Dù sao thì giảng viên đại học Bắc Thành mà ra ngoài, đều là nhân vật lớn trong giới. Họ mở một lớp học ngoài giá cũng không rẻ.
Lê Thanh Thanh bĩu môi: 'Không sao, thầy đợi em kiếm đủ ba đến năm trăm vạn rồi em đi tìm thầy nhé.'
Một cục phấn lại bay tới.
'Được rồi, lũ trẻ không biết quý trọng gì cả! Tan học, đi ăn cơm đi!'
Lũ trẻ 'không biết quý trọng' lập tức hoan hô rần rần.
Sinh viên túa ra khỏi lớp, Lê Kiến Mộc cố tình thu dọn chậm một chút. Thấy vậy, Lê Thanh Thanh cũng không vội đi.
'Tiểu Lê, lát nữa căn tin số mấy đây?' Trịnh Linh hỏi.
'Các cậu đi trước đi, mình có việc.'
Lê Kiến Mộc là người bận nhất phòng 302. Đám Trương Văn Tĩnh nghe vậy cũng không bất ngờ, vẫy tay rồi rời đi.
Nhìn bạn cùng phòng, Lê Thanh Thanh mím môi, xách túi đi ra, vừa đi vừa lẩm bẩm:
'Vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván, thấy mới quên cũ... Nếu không nhờ mình, còn lâu mới được tan học sớm như thế!'
Hàn Không chắp tay sau lưng, bay từ ngoài cửa sổ vào, cười:
'Cô bạn này gan lớn thật. Trước đây bọn ông dạy học, sinh viên sợ giáo viên lắm, đâu dám cãi lại.'
Lê Kiến Mộc thản nhiên đáp:
'Nhà giàu quen được cưng chiều, lại học nước ngoài nhiều năm, thói xấu nhiều nhưng tính tình cũng không tệ.'