Lập tức cô ấy chơi xấu, la lên: "Lê Kiến Mộc! Cậu sao có thể như vậy! Mình đã khoác lác đến mức này, không quay lại được rồi!"
Vẻ mặt Lê Kiến Mộc vẫn bình tĩnh: "Vừa mới ra cửa còn hứa sẽ chú ý lời nói, vừa vào nhà đã khoác lác?"
"... Biết rồi!"
Lê Thanh Thanh không tình nguyện đứng dậy đi rửa mặt.
Trịnh Linh lén giơ ngón tay cái với Lê Kiến Mộc.
Lợi hại.
"Kiểm tra phòng ngủ!"
Một giọng nói nghiêm nghị vang lên.
Ở cửa, Phương Nguyệt của hội sinh viên đứng thẳng, gõ lên khung cửa, quét mắt nhìn cả phòng, cuối cùng dừng lại trên người Lê Kiến Mộc.
Cô ta cúi đầu, ghi gì đó vào sổ: "Lê Kiến Mộc, tối không về ngủ tám lần. Ngày mai nhớ nộp kiểm điểm 10.000 chữ. Nếu quá mười lần, sẽ gặp chủ nhiệm."
Lê Kiến Mộc liếc mắt: "Tám lần từ khi nào?"
Phương Nguyệt mất kiên nhẫn: "Tự cô không rõ sao tôi biết được? Kiểm tra phòng ngủ không thấy mặt, thì chính là đêm không về ngủ."
Trương Văn Tĩnh nhíu mày: "Đàn chị, tình huống của Lê Kiến Mộc đặc biệt. Chúng em đã xin miễn kiểm tra, giáo viên chủ nhiệm cũng đồng ý. Hội sinh viên chưa cập nhật thông tin sao?"
Phương Nguyệt trầm giọng:
"Chưa từng nghe nói. Tôi chỉ làm theo quy định. Sinh viên năm nhất còn ít tuổi, đêm không về ngủ có thể gây hậu quả nghiêm trọng. Nếu chủ nhiệm của các cô đồng ý, bảo ông ấy viết thư cam kết chịu trách nhiệm an toàn cho bạn học Lê Kiến Mộc. Nếu không, hội sinh viên sẽ không phê duyệt."
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề. Sắc mặt Trương Văn Tĩnh khó coi thấy rõ.
Trịnh Linh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hội sinh viên từ bao giờ có quyền thẩm phán cả giáo viên chủ nhiệm vậy?"
"Cô nói gì cơ?" Phương Nguyệt lập tức quay sang nhìn cô ấy, giọng đầy vẻ thách thức. "Quyền hạn của hội sinh viên là do hiệu trưởng và các lãnh đạo nhà trường trao cho, mục đích là để bảo vệ sinh viên. Chúng tôi có trách nhiệm phát hiện những vấn đề bất thường, Lê Kiến Mộc nhiều lần đêm không về ngủ, nếu xảy ra chuyện, chẳng lẽ nhà trường không phải chịu trách nhiệm sao?"
Cô ta khoanh tay, giọng điệu càng thêm cao ngạo: "Nếu ai cũng tùy tiện làm theo ý mình như giáo viên chủ nhiệm lớp các cô, người nào cũng muốn làm ngoại lệ, vậy còn cần chúng tôi điều tra làm gì? Dứt khoát khỏi tra luôn cho xong!"
Lê Kiến Mộc bình tĩnh giơ tay, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự sắc bén:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Tôi không phủ nhận sự tồn tại của hội sinh viên, nhưng nếu chị nói phải làm việc theo quy tắc, vậy tôi yêu cầu chị chỉ rõ tám lần tôi không về là vào những ngày nào. Như vậy không quá đáng, đúng chứ?"
Phương Nguyệt lập tức xụ mặt. "Sao tôi biết được? Tôi không phải người đi kiểm tra phòng mỗi ngày! Thành viên khác của hội sinh viên đã ghi chép lại, chẳng lẽ cô nghĩ tất cả mọi người đều vu oan cho cô chắc?"
"Chị nói hội sinh viên là để phục vụ sinh viên, vậy khi sinh viên có nghi ngờ, chẳng lẽ không đáng được giải đáp?" Lê Kiến Mộc cười khẽ, trong giọng điệu mang theo chút châm chọc. "Có thể hội sinh viên cần tồn tại, nhưng thành viên hội sinh viên bịa đặt, vu oan người khác như chị thì không cần thiết đâu!"
"Cô...!" Phương Nguyệt tức đến đỏ mặt, giọng cao vút: "Lê Kiến Mộc, cô ngạo mạn cái gì? Cô tưởng đây là cái sơn thôn nhỏ của cô à? Đây là Bắc Thành, là đại học Bắc Thành! Tôi là người của hội sinh viên, còn cô là cái thá gì?"
Cô ta cười lạnh một tiếng, giọng đầy hăm dọa: "Tôi nói cho cô biết, cho dù trời có sập xuống thì cô vẫn là người đã đêm không về tám lần! Mười hai giờ trưa mai, nộp đủ mười nghìn chữ kiểm điểm! Nếu không..." Phương Nguyệt nhấn mạnh từng chữ: "Tôi đảm bảo cô không tốt nghiệp được!"
Nói xong, cô ta hừ lạnh một tiếng rồi hùng hổ bỏ đi.
Trong phòng, bầu không khí như đông cứng lại.
Trịnh Linh nghiến răng, tức tối: "Đúng là quá ngang ngược! Hội sinh viên có thể làm càn như thế này sao?"
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Cát Tân Nguyệt nhíu mày, giọng đầy lo lắng: "Có phải cô ta có chỗ dựa không? Nhìn thái độ thì rõ ràng là không sợ gì cả… Tiểu Lê, ngày mai cậu định làm sao?"
Trương Văn Tĩnh thở dài một hơi, nghiêm túc nói: "Mình chỉ biết gia cảnh cô ta không tệ, cụ thể thì không rõ lắm. Để mình tìm người hỏi xem thế nào."
Nói rồi, cô ấy cúi đầu, nhanh chóng nhắn tin cho ai đó.
Lê Kiến Mộc nhìn mọi người lo lắng vì mình, trong lòng dâng lên một chút ấm áp. Nhưng cô không có ý định phí thời gian với loại người như Phương Nguyệt.
"Không cần đâu." Cô thản nhiên giơ điện thoại lên, trên màn hình vẫn đang hiển thị một file ghi âm. "Giao cho giáo viên chủ nhiệm giải quyết đi."
Ngay từ khi Phương Nguyệt bắt đầu nói chuyện, cô đã mở chức năng ghi âm. Bây giờ chỉ cần gửi đoạn ghi âm này cho giáo viên chủ nhiệm, mọi thứ sẽ rõ ràng.
Vài phút sau, điện thoại rung lên, là tin nhắn từ phó chủ nhiệm Vương.
[Tôi đã biết, để tôi xử lý.]
Trịnh Linh và Cát Tân Nguyệt phấn khích ra mặt.
"Tiểu Lê, cậu đúng là quá thông minh! Ghi âm lại đúng là biện pháp hay nhất, phải để mọi người nghe thấy bộ mặt thật của Phương Nguyệt! Cô ta nghĩ mình là hoàng đế ở cái trường này chắc? Một đàn chị lại có thể tùy tiện quyết định xem ai được tốt nghiệp hay không? Đúng là nực cười!"
Trương Văn Tĩnh ngẩng đầu, chậm rãi nói: "Bạn mình vừa báo lại, gia đình Phương Nguyệt quả thật không tầm thường, nhưng đó không phải trọng điểm."