Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch

Chương 236



Trương Văn Tĩnh hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

"Cha dượng cô ta là một lãnh đạo cấp cao trong trường, còn mẹ thì làm việc trong bộ giáo dục. Nhờ những mối quan hệ này mà cô ta mới được vào hội sinh viên, mặc dù trước đó vốn không đủ tiêu chuẩn."

Cả phòng im lặng trong giây lát.

Một lúc lâu sau, Trịnh Linh mới cắn răng nói: "Trường mình là đại học Bắc Thành, là trường top đầu cả nước! Sao lại có thể để xảy ra chuyện thế này chứ? Đúng là quá bất công!"

Lê Kiến Mộc cất điện thoại, bình thản nói:

"Có ánh sáng thì có bóng tối, có bóng tối thì có sâu mọt. Công bằng chỉ là tương đối, một chuyện nhỏ, một kẻ tiểu nhân không thể phủ nhận toàn bộ những điều tốt đẹp của trường học. Nghĩ thông rồi thì đừng bận tâm nữa."

Trịnh Linh khúc khích cười:

"Nhìn là biết cậu chẳng hề để trong lòng."

Lê Kiến Mộc cũng cười, không khí trong phòng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Lúc này, Lê Thanh Thanh vừa lau tóc ướt vừa bước ra từ nhà vệ sinh. Nhìn thấy mọi người vẫn đứng đó, cô ấy thắc mắc:

"Sao còn chưa ai ngủ thế?"

Không ai trả lời.

Trịnh Linh hận sắt không thành thép:

"Công chúa nhỏ, cậu tắm sớm không tắm, muộn không tắm, lại chọn ngay cái lúc quan trọng mà tắm! Cậu biết vừa rồi mình cần miệng cậu cỡ nào không?"

Lê Thanh Thanh vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Trần Linh Linh bèn kéo cô ấy lại, tóm tắt vụ tranh cãi vừa rồi giữa Phương Nguyệt và Lê Kiến Mộc.

Nghe xong, cơn giận của Lê Thanh Thanh bùng lên như lửa bén rơm:

"Phải lôi ra ánh sáng! Nhất định phải lôi ra ánh sáng! Mình muốn cả trường đều thấy bộ mặt ghê tởm của cái hội sinh viên này! Đúng là quá đáng, tưởng mình cầm được chút quyền là có thể hô phong hoán vũ chắc?!

Lê Kiến Mộc, gửi ghi âm cho mình! Mình cho người đăng lên, tìm tài khoản nổi tiếng có tích xanh, tìm blogger, rồi thuê cả thủy quân làm nóng đề tài! Cô ta có hậu thuẫn gì cũng phải lôi ra hết!"

Lê Thanh Thanh xắn tay áo, m.á.u nóng hừng hực.

Lê Kiến Mộc tiện tay nhặt cái khăn lông sắp rơi xuống đất, ném lên đầu cô ấy:

"Tắt đèn. Sấy tóc cho khô rồi ngủ đi."

Cơn tức của Lê Thanh Thanh bị dập ngay lập tức.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Cô ấy ủ rũ đi sấy tóc.

Sấy được một lúc, vẫn chưa cam lòng, quay đầu hỏi:

"Lê Kiến Mộc, thật sự không cần mình tung chuyện này lên mạng sao? Mình quen nhiều bên marketing lắm, không tốn xu nào đâu!"

Lê Kiến Mộc đã lên giường, nhắm mắt nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Nếu chê tiền nhiều quá thì đi làm từ thiện đi."

Lạch cạch, lại bị dập tiếp.

Lê Thanh Thanh cầm mái tóc vẫn còn ẩm, rên rỉ:

"Phiền c.h.ế.t mất! Sao ký túc xá lại cấm đồ công suất lớn chứ? Cái máy sấy mini này sấy mãi không khô!"

Trương Văn Tĩnh chêm vào:

"Thì cậu cứ rống to thêm tí nữa đi, rồi cái máy sấy nhỏ này cũng bị tịch thu luôn cho đủ bộ."

Lê Thanh Thanh: "..."

Lăn lộn một hồi lâu, cuối cùng tóc cũng khô. Nhưng cô ấy vẫn không cam tâm với vụ của Phương Nguyệt.

Lê Kiến Mộc đang lim dim ngủ thì nghe giọng cô ấy cẩn thận hỏi:

"Hay là mình mượn tài khoản 30 triệu fan của anh trai mình để đăng bài luôn? Như thế không cần thuê người..."

Lê Kiến Mộc mở mắt, nhấc tay búng nhẹ một cái.

Miệng Lê Thanh Thanh như bị thứ gì đó dính chặt lại, không nói nổi nữa.

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

...

Tại phim trường.

"Anh, vết thương của anh ổn chứ?"

Lê Vấn Bắc lắc đầu:

"Ổn hay không thì vẫn phải đi làm. Em không biết mấy ngày nay anh tăng bao nhiêu cân đâu! Mẹ chắc kiếp trước là chủ trại nuôi heo đấy!"

Trợ lý bật cười:

"Cũng may tối nay chỉ có một cảnh quay. Quay xong là anh được về."

Lê Vấn Bắc nhìn về phía đạo diễn và các diễn viên vẫn đang làm việc hăng say, bỗng ghé sát lại, hạ giọng:

"Này, chẳng phải đạo diễn Lâm không dám khởi động máy sao? Tôi còn tưởng phải hoãn ít nhất nửa tháng chứ."

Trợ lý đáp:

"Anh không ở đoàn phim mấy ngày nay nên không biết đấy thôi. Đạo diễn Lâm đã tự đến Bắc Thành tìm một đại sư huyền học. Hôm qua, vị đại sư đó đến phim trường làm phép, còn kiểm tra ba cung điện sẽ dùng để quay trong thời gian tới. Ông ấy đảm bảo sẽ không có vấn đề gì, thế là đạo diễn Lâm mới dám tiếp tục quay."

"Nghe bảo vị đại sư này thuộc Huyền Ý Môn, thật sự rất lợi hại. Từ hôm qua đến giờ quay phim suôn sẻ hẳn, không có bất cứ sự cố nào, tiến độ còn nhanh hơn dự kiến. Đạo diễn Lâm cười tít cả mắt."

Lê Vấn Bắc xoa cằm, suy tư:

"Vậy thì xem ra, thứ làm tôi bị thương không phải do con người, mà là... thứ dơ gì đó?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com