Lê Kiến Mộc liếc nhìn chiếc thẻ, rồi bình tĩnh đẩy trả lại: "Không cần đâu ạ, con không thiếu tiền."
Lê Trung Đình tất nhiên biết điều đó. Ông cũng biết Lê Kiến Mộc có quan hệ với không ít nhân vật lớn, chỉ cần cô ra ngoài một chuyến là có thể kiếm được số tiền này một cách dễ dàng.
Nhưng mà, chuyện này lại không giống như vậy.
"Cứ cầm đi." Ông dịu giọng. "Tiền con tự kiếm là của con. Còn đây là cha mẹ cho con. Mấy anh em trong nhà đều có cả."
Lê Kiến Mộc hơi sững sờ, cuối cùng vẫn nhận lấy thẻ.
Không phải vì cô ham số tiền này, mà là cảm giác được quan tâm như vậy... thực sự rất tốt.
Lê Trung Đình thận trọng quan sát con gái, rồi dè dặt hỏi:
"Hiện giờ vẫn còn trong kỳ nghỉ lễ, buổi tối con có muốn về nhà ngủ hai ngày không?"
Lê Kiến Mộc lắc đầu: "Không được đâu ạ, đợi Thanh Thanh xuất viện rồi hãy nói."
Cô có thể nhận ra, hôm nay Lê Thanh Thanh tiếp nhận chuyện này không được tốt lắm.
Lê Trung Đình vội trấn an:
"Mộc Mộc, con và Thanh Thanh đều là con của cha mẹ. Nhà chính là nhà của con. Con không cần phải chờ Thanh Thanh xuất viện mới được về, bất cứ lúc nào con cũng có thể trở về."
Lê Kiến Mộc cười nhẹ, giơ tay xua xua: "Con không nghĩ nhiều đâu ạ."
Cô mím môi, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt. Ông đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong mắt lại mang theo sự lo lắng cùng lúng túng.
Thực ra, nói một cách nghiêm túc, kết quả giám định này không chỉ ảnh hưởng đến cô và Lê Thanh Thanh, mà còn khiến hai vợ chồng họ rơi vào tình thế khó xử. Họ không biết phải xử lý như thế nào mới là tốt nhất.
"Cha mẹ lo lắng quá rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."
Lê Kiến Mộc mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh:
"Con không phải người dễ bị ảnh hưởng, cũng không vì chuyện nhỏ mà thấy mất cân bằng. Cha mẹ không cần phải suy nghĩ quá nhiều."
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Con đã quyết định công khai chuyện chúng ta là song sinh, tức là đã thật lòng coi Thanh Thanh là em gái. Nếu đã như vậy, những chuyện lặt vặt khác có đáng gì đâu. Tối nay con ở lại trường không phải vì tránh né, mà vì muốn ngày mai khi Thanh Thanh xuất viện, cả nhà mình có thể quây quần bên nhau. Ngày đầu tiên cô ấy về nhà, con không muốn để cô ấy cảm thấy lạc lõng."
Cô nghiêng đầu, giọng nói ôn hòa nhưng kiên định:
"Cha, được không ạ?"
Lê Trung Đình nhìn con gái, lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả.
Mộc Mộc của ông, cô bé này từ nhỏ đã quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người ta xót xa.
Không kiềm chế được, ông vươn tay ôm chầm lấy cô, giọng nói khẽ khàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Mộc Mộc, cảm ơn con."
Lê Kiến Mộc hơi cứng người.
Cô không quen với sự thân mật thế này, nhưng nghĩ đến đây là cha ruột của mình… Thôi kệ, nhịn năm giây vậy.
Đúng như dự đoán, chưa đến năm giây, Lê Trung Đình đã buông cô ra. Ông lấy lại vẻ nghiêm túc, giọng nói cũng trầm ổn hơn:
"Vậy tối nay con ở trường có được không? Giờ này chắc các bạn học vẫn chưa trở về."
"Cha yên tâm đi ạ. Cha quên con làm nghề gì rồi sao? Ở đâu có con, ở đó an toàn tuyệt đối."
Cô cười nhẹ, mở cửa xe bước xuống.
Lê Trung Đình bỗng gọi lại:
"Mộc Mộc."
Cô quay đầu, ánh mắt hơi nghi hoặc.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Ông có chút lúng túng, nhưng vẫn nói:
"Con có thể gọi cha thêm một tiếng nữa được không?"
Lê Kiến Mộc bật cười:
"Cha đi đường cẩn thận, con vào trường đây."
"... Ừm, được."
Ông nhìn theo bóng con gái đi khuất, trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa chua xót.
Trên một chiếc xe đỗ gần cổng trường, một cô gái đang lén lút nhìn qua cửa sổ, tay cầm điện thoại mở sẵn một tấm ảnh.
Tấm ảnh chụp một người đàn ông trung niên nghiêm nghị — Lê Trung Đình, tổng giám đốc tập đoàn Lê Thị.
Cô gái nghiến răng, vẻ mặt đầy ghen tị.
"Lại thêm một người có tiền..."
Bàn tay cô ta siết chặt lấy điện thoại.
Bên cạnh, giọng một người đàn ông cất lên:
"Mau xuống lấy túi đi, anh mua cái túi đó cho em để còn có thể diện. Đi gặp bạn bè của anh mà không có túi hàng hiệu, họ cười vào mặt anh thì sao?"
Cô gái kia lập tức đổi sắc mặt, làm nũng:
"Biết rồi mà, thân ái ~ Anh cũng không nói trước là gặp người quan trọng như vậy, em quên mất thôi."